Chương 214: Ông cụ Mạc
“Vị trí.” Mạc Du Hải hỏi một cách ngắn gọn.
“Quán cá phê Bắc Ngạn.” Nói xong, điện thoại của cô liền bị người ta cúp máy.
Cô có chút không hiểu nhìn thoáng qua điện thoại, lật xem một lượt, phát hiện ngoại trừ cuộc gọi này được kết nối thì còn có bảy, tám cuộc gọi nhỡ nữa, sao cảm thấy dường như Mạc Du Hải có chút vội vàng? Là ảo giác của cô sao?
Ngẫm nghĩ một chút, nhưng không ra được nguyên nhân, cho nên cô quyết định từ bỏ, tiếp tục uống cà phê, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh.
Cô biết Mạc Du Hải sẽ tới, chỉ là không ngờ tốc độ của anh lại nhanh như vậy.
mỉm cười hỏi: “Một người mà uống hai cốc cà phê à?”
“Đúng vậy, em khát có được không? Chỗ này mặt trời lớn quá, nên em mới đổi sang chỗ đang ngồi thôi.” Trong lòng Hạ Nhược Vũ thầm kêu nguy rồi, cô quên bảo người ta bỏ tách cà phê của dì Loan di, đành phải kiên trì nói dối.
Cặp mắt kia của Mạc Du Hải cứ như nhìn thấu hết cả, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, cho dù là ai cũng không chịu nổi, Hạ Nhược Vũ cũng không ngoại lệ, lập tức nói: “Sao anh nhìn em như vậy, chẳng lẽ em còn có thể hẹn hò với người đàn ông khác được hay sao?”
“Em chẳng dám.” Mạc Du Hải cũng không thắc mắc chuyện này thêm nữa.
Mặt Hạ Nhược Vũ xanh lại, ngang bướng nói: “Em có gì mà không dám, không chừng sẽ có ngày em chụp cho anh
một cái mũ xanh to đùng, để đỉnh đầu anh xanh một mảng.”
Nói giống như là không ai cần cô vậy, đàn ông theo đuổi cô có thể kéo dài một dãy phố đấy. Nhưng mà cũng kỳ lạ, từ sau khi quen với Mạc Du Hải, không còn một ai theo đuổi cô nữa cả.
Quả nhiên Mạc Du Hải có độc, độc chết vận đào hoa của cô.
Mạc Du Hải nghe cô có ý định trèo tường, mặc dù biết cô chỉ mạnh miệng nhưng nghe xong vẫn thấy cực kỳ khó chịu: “Xem ra hôm qua anh không cố gắng đủ, khiến em sinh ra tưởng niệm không tốt, chờ tối về, chúng ta từ từ nghiên cứu thảo luận lại một chút về vấn đề này, được không.”
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng khiến cho cơ thể cô không tự chủ được mà rùng mình một cái, cầm thú, đúng là cầm thú.
Cô chỉ thuận miệng nói một chút thôi, vì sao còn phải nghiên cứu thảo luận, không, cô không muốn nghiên cứu thảo luận gì hết.
Vẻ mặt nghiêm lại nói: “Nói bậy bạ gì đó, sao em có thể là loại người này, em cũng có nguyên tắc, có tam quan, có đạo đức, có lương tâm, là thanh niên tốt của năm, được rồi chuyện này ngừng ở đây. Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, sao anh lại đột nhiên chạy tới?”
Mạc Du Hải không muốn phản bác lại lời ngụy biện của cô, còn về phần tại sao tới, đôi mắt anh lấp lóe, không giải thích nhiều với cô: “Sau này nhớ đừng ra ngoài một mình.”
Nửa tiếng trước, anh tìm được manh mối, có điều còn chưa xác định, không muốn đánh rắn động cỏ nên không nói cho
cô.
Hạ Nhược Vũ lập tức lo lắng: “Không phải có điều gì nguy hiểm chứ, thùng giấy thần bí kia lại xuất hiện, được đưa đến cao ốc rồi à?”
Không chờ anh trả lời, cô lại bắt đầu lải nhải: “Có đến nhà của em không, ba mẹ em không sao chứ? Không được, em phải về xem thế nào.”
“Không cần lo lắng.”
Mạc Du Hải chỉ nói một câu mà cô đã lo như vậy rồi, nếu để cho cô biết kẻ đứng sau có thể là người cô quen biết thì không biết cô sẽ phản ứng thế nào.
“Vậy ý của anh là gì?” Vô duyên vô cớ nói một câu kia, cho dù là ai cũng sẽ hiểu sai.
Mạc Du Hải nhướn mày, thả nhiên nói: “Đề phòng em ra ngoài quên mang não theo.”
“Em quên mang não theo khi nào, Mạc