Chương 256: Vạch trân một góc băng
Hạ Minh Viễn đang tổ chức một cuộc họp hàng tháng, đột nhiên nhận được một cuộc gọi, ông để lại một câu
nói rồi vội vã rời đi.
Khiến ban giám đốc liếc mắt nhìn
nhau không hiểu.
“Chủ tịch Hạ sao vậy, vội vã rời đi như thế?”
“Tôi cũng không biết, đây là lần đầu tiên thấy chủ tịch Viễn bày ra vẻ mặt này”
“Không phải công ty có chuyện gì
đó chứ?”
Đám người nhìn nhau, cũng không
thể nghĩ rõ ràng.
Phượng Cửu mặc một bộ đồ công sở màu đen, đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, thu lại thâm ý trong mắt.
Chủ tịch đi rồi, hội nghị này có tiếp tục hay không cũng không quan trọng, không bao lâu sau, đám người liền tản đi.
Cô lấy điện thoại ra bấm một dãy
Điện thoại reo không lâu, đối
phương liền bắt máy.
“Nói đi” Vẫn là giọng điệu lạnh
nhạt kia.
Phượng Cửu đã sớm quen, lông mày cũng không nhếch lên chút nào: “Hạ Minh Viễn nhận một cuộc điện
thoại, vẻ mặt lo lắng rời đi”
“Biết là ai không.” Mắt Mạc Du Hải tối sầm lại.
Lúc mấu chốt thế này, ai lại gọi điện cho Hạ Minh Viễn chứ. Vốn vừa mới tẩy một chút tội danh cho Hạ Minh Viễn, bây giờ Hạ Minh Viễn lại đột nhiên rời đi với tâm trạng thất thường, không khỏi khiến anh thấy nghi ngờ trong lòng.
“Không nghe thấy, tôi đã cho người
đi theo rồi” Phượng Cửu đáp, khoảng cách của cô khác xa, vốn không nghe rõ Hạ Minh Viễn gọi điện cho ai, Hạ Minh Viễn cũng không nói lời nào, gần như nghe xong điện thoại là trực tiếp rời đi.
Có thể thấy được
đối phương cũng tương đối cẩn thận, rất sợ sẽ
lộ ra chút tung tích nào.
“Nhớ kỹ theo sát, tôi muốn là người đầu tiên biết được tình hình mới nhất”
Lông mày Mạc Du Hải nhăn lại, đôi mắt thâm thúy như phun trào sóng ngầm, hi vọng không phải như anh đã nghĩ.
“Tôi hiểu rồi” Phượng Cửu cứng rắn đáp.
Điện thoại cũng không bị cúp máy ngay, cô hiểu cậu chủ còn có lời muốn dặn dò.
Quả nhiên không đến bao lâu, Mạc Du Hải lại nói: “Theo dõi người kia thế nào, đã tìm được kẻ đứng sau chưa?”
“Thiếu một chút nữa, có người còn cẩn thận hơn so với chúng ta, người đó đi được nửa đường đã bị ám sát.”
Giọng Phượng Cửu có một tia thất bại, từ trước tới giờ cô đều làm việc rất cẩn thận, vậy mà lại để cho người ta ám sát ngay trước mặt mình, không thể
nghỉ ngờ đây là đang đánh vào mặt cô.
Mạc Du Hải lại không trách cứ cô, trong lòng anh đã sớm có tính toán: “Những người kia không cần theo nữa, nhớ kỹ nhất định không rời một tấc.”
“Vâng, cậu chủ.’ Không cần nói tên ai, cô cũng có thể biết được người mà cậu chủ quan tâm là Hạ Nhược Vũ.
Chờ điện thoại vang lên tiếng cúp máy, Phượng Cửu liền gọi cho một người khác, lần này giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn: “Đi tìm cô Hạ, năm phút
sau cho tôi tọa độ.”
Cô không cần uy hiếp, người ở đầu dây bên kia liền hiểu hậu quả khủng
khiếp cỡ nào: “Đã biết rồi chị Cửu”
Phượng Cửu cúp máy, cất điện thoại đi, sửa sang lại quần áo rồi mở cửa phòng họp ra ngoài.
Mấy nhân viên bên cạnh thấy được cô thì nhao nhao tránh xa, có thể thấy được cô ở công ty có tiếng nói thế nào.
Hạ Minh Viễn một mình lái xe đến nhà máy cũ nát, dừng xe lại bên cạnh một chiếc xe con màu đen, đứng bên cạnh xe là một người đàn ông trẻ tuổi mặt vest đen, nhìn thấy bóng dáng ông ta thì tự giác mở cửa xe.
Hạ Minh Viễn cũng không hỏi, khom người ngồi vào.
Người trẻ tuổi nhẹ nhàng đóng của lại, đi tới một bên, trông chừng cho bọn họ.
Bên trong chiếc xe nhỏ hẹp, đưa tay không thấy được năm ngón, không gian yên tĩnh khiến người ta hoảng hốt.
“Không phải đã nói đừng đến tìm tôi nữa à?” Một hồi lâu sau, Hạ Minh Viễn mới không nhịn được mà hỏi.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, lúc nhận được điện thoại của người này, quả thực khiến ông chấn kinh, còn có một chút sợ hãi và lo lắng không nói
ra được.
Chính là sợ hãi, chuyện kia như
một quả bom phủ bụi chôn trong lòng ông ta, hai năm đầu mỗi đêm ông ta đều không ngủ được, thời gian dần trôi lại phát hiện quả bom này dường như không phát nổ, chờ mấy năm thì thấy mọi thứ đều sóng êm biển lặng.
Trong lòng ông ta cũng dần dần dịu lại, ông t cho là quả bom này sẽ vĩnh viễn không nổ, cuối cùng lại vẫn bị
người ta đào lên.
Loại cảm giác bị người ta nắm tóc
này thật không tốt đẹp gì.
“Nếu như không phải tình huống khẩn