Chương 257: Hạ Minh Viễn bị tai nạn xe
“Không phải tôi không buông tha cho ông mà là có người muốn khuấy động lại tình cảnh này.”
“Là ai, chuyện năm đó đã qua lâu như vậy, không thể có người phát hiện mới đúng.”
Thiết Diện cười mỉa một tiếng: “Có vài người có lông cánh đầy đủ mà ông không thể tưởng tượng nổi đâu”
“Ông nói là Mạc Du Hải… Hạ Minh Viễn ngừng lại: “Nhưng lúc đó cậu ta mới bao nhiêu tuổi…”
“Mấy người đừng coi thường thiếu niên mười mấy, bây giờ trưởng thành là cây đại thụ, không có cách nào áp chế”
Thiết Diện có chút cảm thán, nhưng cũng nhanh chóng nén lại cảm xúc kỳ lạ: “Hôm nay tôi chỉ thông báo cho ông, tuồng hay này nên kết thúc, về phần kết cục, dù ai cũng không thể nào khống chế”
Trong xe lại một trận yên tĩnh.
Dường như hai người đều có suy tính riêng.
Một hồi lâu sau, Hạ Minh Viễn nói: “Ông hẳn nên rõ ranh giới cuối cùng của tôi là gì, trong lòng tôi đều biết cái
gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Ông mặc kệ Thiết Diện sẽ có phản ứng gì, vẻ mặt lạnh lùng rời đi, trở lại xe
của mình.
Chỉ chốc lát sau,
xe nhanh chóng di chuyển.
Thiết Diện dựa lưng vào ghế ngồi, hạ cửa sổ xe xuống một chút, nhìn cỏ dại bốn phía xung quanh, đôi mắt u ám đáng sợ, bỗng nhiên dùng đầu ngón tay gõ mấy cái có quy luật vào cửa kính.
Cộc cộc cộc, ba tiếng.
Người đàn ông đứng cách đó không xa đi tới, khom người cung kính
nói: “Ông chủ, có gì dặn dò ạ””
“Cho người ta chút cảnh cáo, nhớ kỹ đừng làm quá đáng quá.”
Thiết Diện lạnh nhạt
phân phó, giống như chỉ đang thảo luận xem thời tiết hôm nay thế nào.
Người đàn ông gật nhẹ đầu, quay người đi ra, đến bên cạnh gọi một cú điện thoại, không đến năm phút thì trở lại: ‘Đã xong.”
“Ừm, về đi”
Thiết Diện kéo cửa sổ xe lên, trong xe lại trở về một mảnh tối tăm, hai mắt cũng từ từ nhắm lại, không ai có thể
đoán ra tâm tình của ông ta vào lúc này.
Dọc theo đường vùng ngoại thành chỉ có một ít xe đi qua.
Hạ Minh Viễn trong lòng có tâm sự nên lái xe khá nhanh, trong thoáng chốc nhìn thấy một chiếc xe từ sau chui ra, ông đánh tay lái muốn tránh đi mà không kịp.
Rầm một tiếng.
Trên đường nhựa kéo dài vệt lốp xe, hai chiếc xe cùng bị đụng đến móp máo.
Khói từ xe bay ra, xe của Hạ Minh Vũ còn may, chỉ có mui xe bị nhấc lên, đối phương thì ngay cả gương xe đều nát.
Ông cảm thấy choáng váng, trước khi ngất xỉu, dường như thấy một người đàn ông từ chiếc xe kia bước xuống, liên tục bước về phía ông.
Hạ Nhược Vũ còn chưa về đến nhà đã nhận được điện thoại, cơ thể lung lay suýt chút thì ngất xỉu, cúp điện
thoại, vội vàng gọi xe đến bệnh viện.
Vẻ mặt bối rối đến trắng bệch, nhiều lần suýt chút đụng vào người ta, nhưng cô không lo được nhiều như vậy,
nghiêng ngả, lảo đảo mà phóng đi.
Trong đầu cứ một mực nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi.
“Xin hỏi là cô Hạ sao? Ba cô vừa mới bị tai nạn xe cô, đã được đưa vào
bệnh viện”
“Sao lại là ba tôi, các người nhất định đã nhầm rồi””
“Cô không phải Hạ Nhược Vũ sao? Chúng tôi dùng điện thoại của ba cô để gọi cho cô mà.”
Sau đó, cô không có tâm trạng nghe tiếp nữa.
Chạy một hơi tới phòng cấp cứu, nhìn thấy Đường Hồng Xuân đang đứng ở cửa khóc như mưa. Cô phát hiện bước chân mình trở nên nặng nề hơn, ngay cả dũng khí đi qua cũng
không có.
Bắp chân không nghe sai khiến trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ trên mặt đất.
“Nhược Vũ!” Đường Hồng Xuân nhìn thấy cô thì lo lắng hô lên một tiếng, muốn chạy tới.
Có người lại nhanh hơn bà, một đôi †ay mạnh mẽ có lực nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
“Hạ Nhược Vũ, bình tĩnh đã.”
“Mạc Du Hải..” Hạ Nhược Vũ nhìn thấy anh cũng không ngoài suy đoán, có điều nhớ tới anh và Lục Khánh Huyền vừa nói chuyện, trong lòng đột
nhiên co lại, lại thêm ba cô vừa xảy ra tai nạn xe, ngay cả tâm tình đau khổ
cũng không có.
Chỉ gật nhẹ đầu với anh, trực tiếp đi tới bên cạnh Đường Hồng Xuân, nhỏ giọng nói gì đó.
Ánh mắt anh u ám nhìn bàn tay trống rỗng, sóng mắt lưu chuyển lại khôi phục vẻ sâu thẳm, môi mấp máy nhưng không