24.
Một lần sinh hai lần quen.
Đàm Yến Tây xử lý biết bao nhiêu thương vụ làm ăn hơn trăm triệu, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh xử lý chuyện đại sự liên quan đến sinh mạng này.
Trong đầu anh lúc này đang sắp xếp một hàng, việc nào cũng cực kỳ quan trọng, sắp xếp theo mức độ khẩn cấp nhất, có lẽ chuyện đầu tiên nên làm là phải đi bệnh viện kiểm tra, làm hồ sơ; sau đó là suy xét nhờ mẹ Diêu thuê một chuyên gia dinh dưỡng, phụ trách chuyện ăn uống, việc chuyển nhà cũng nên gấp rút; công việc của Chu Di ở bên kia có nên giữ nguyên hay là…
Đàm Yến Tây vừa nói ra những sắp xếp của anh thì nhướng mắt lên nhìn rồi ngừng một chút, “Di Di, em có ý kiến gì không?”
“Tạm thời em không có ý kiến gì khác.” Chu Di cười nói, “Nhưng mà --- chúng ta có thể đừng tiếp tục đứng trong nhà vệ sinh nói những chuyện này hay không?”
Chuyện Chu Di mang thai không được tiết lộ ra ngoài, chỉ có những người bạn thân cận biết đến, ba tháng đầu nên thật cẩn thận.
Đàm Yến Tây lời nói thì cẩn thận, tuy nhiên hành động thì phô trương, Chu Di tốn công tốn sức “giáo dục” lâu như vậy, một giây sau anh đã trở lại tư tưởng gia trưởng, không để cho cô lái xe một mình, ngay cả có tài xế cũng không yên tâm, phải để anh tự mình đưa đón đi làm.
Hơn nữa, còn muốn khổ sở tìm một nơi ở mới, chỗ mẹ Diêu ở không rộng lắm, lại có cầu thang leo lên leo xuống, càng nguy hiểm hơn; chỗ căn hộ của anh thì tiện lợi hơn nhưng lại không có người nấu ăn.
Tốt nhất là tìm một nơi rộng lớn hơn, cùng nhau dọn tới ở chung.
Chu Di không chịu được, ngày nào cũng ầm ĩ nói với anh: “Anh có nhớ anh đã hứa với em chuyện gì không? Anh nói dù có chuyện gì cũng sẽ đặt em ở vị trí đầu tiên.”
Đàm Yến Tây chỉ cười biện bạch, “Anh chính là vì coi trọng em nhất cho nên mới…”
“Vậy tại sao thái độ hành động của anh lại phô trương một cách quá đáng như vậy, là vì em đang mang thai sao? Xin hỏi anh, ai mới là người quan trọng nhất đây?”
Cuối cùng Đàm Yến Tây hơi bị nghẹn lại, trực giác cho anh biết đây chính là câu hỏi bẫy.
Chu Di lại tiếp tục nói: “Em không thể chỉ vì mang thai mà ngay lập tức trở nên thiểu năng được, cũng không thể ngay lập tức biến thành không thể tự chăm sóc cho bản thân, em hy vọng mọi chuyện sẽ như trước kia.
Em không muốn được đối xử quá đặc biệt, em không hề yếu đuối như vậy.
Nếu có chuyện gì mà em không thể giải quyết được thì em sẽ chủ động nhờ tới anh giúp đỡ.
Em nói vậy anh có hiểu được không?”
Đàm Yến Tây còn có thể nói gì được nữa, “Đều nghe theo em.”
“Vậy thì, anh có thể trả lại điện thoại cho em, để em tiếp tục order món gà rán được hay không? Em biết đây là món ăn không tốt, hôm nay không ăn thì cũng không chết được.
Nhưng mà em cũng không ngại ngùng mà mang tình trạng hôn nhân của anh biến thành ly dị đâu.”
Đàm Yến Tây cười đưa lại điện thoại cho cô, “Anh sẽ nhớ rõ, lần đầu tiên em nói muốn ly dị với anh là vì một phần gà rán.”
“Một lần sinh hai lần quen.
Sau này anh sẽ quen thôi.”
Đàm Yến Tây: “...”
-
25.
Ngủ một chút
Đàm Yến Tây đi tảo mộ Chu Ký Nhu cùng với Chu Di.
Mộ của Chu Ký Nhu và cha dượng của Chu Di là Tống Lục Sinh nằm cạnh nhau, sau khi Tống Lục Sinh qua đời, Chu Ký Nhu lập tức mua luôn chỗ bên cạnh ông mà không hề biết rằng hành động này cực kì xui xẻo.
Trời vừa mới đổ mưa, trên cỏ còn vương nước, dính vào ống quần thật ẩm ướt.
Đàm Yến Tây mang tới hai bó hoa cúc trắng chia ra đặt trên mộ của hai người, Chu Di đi gần tới, ngồi xuống dọn dẹp bớt đám cỏ dại.
Chu Ký Nhu khi còn sống thường dặn dò Chu Di là Tết Thanh Minh cũng như ngày lễ, không cần phải theo thông lệ chung mà tới đây thăm bà, bà chỉ hy vọng rằng mỗi khi Chu Di tới thăm đều sẽ đem tin tốt đẹp đến nói cho bà biết.
Mấy năm nay, hầu như lúc nào cũng đều là tin vui.
Trong nghĩa trang tưởng niệm tràn đầy không khí trang nghiêm tĩnh lặng, Đàm Yến Tây nghe thấy giọng Chu Di nhỏ nhẹ nói: “Anh có còn nhớ lúc Tống Mãn phải làm phẫu thuật tim …”
Đàm Yến Tây gật đầu.
“Lúc đó anh đề nghị giúp đỡ, thật sự em rất cảm kích.
Lần đó mẹ em ra đi lúc nửa đêm, khi đó em đang nằm trên giường nghỉ ngơi, thật ra y tá cũng đã nhắc nhở cho em biết tình hình của mẹ lúc đó không khả quan, ban đêm cần phải có người túc trực.
Nhưng mà có lẽ do em quá mệt mỏi, lúc nửa đêm không kiềm chế được mà chợp mắt.
Lúc tỉnh lại thì máy điện tim kêu lên… Không lâu sau thì đi.”
Vì chuyện này mà Chu Di tự trách bản