Tuy là muốn nhanh chóng thoát khỏi tiểu yêu tinh mê người này, nhưng lúc ra đến ngoài đã sớm không còn bóng dáng của Ân Cầm.
May là trên văn kiện Na Na đưa cho tôi ghi rõ chức vụ của tôi là trợ lí của Ân Cầm.
Sau này tất cả lịch trình của cô ta tôi đều có thể tham gia, thuận tiện giúp cô ta làm việc.
Nếu vậy có lẽ sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Hơn nữa có Na Na là cơ sở ngầm, mỗi một hành động của Ân Cầm đều không thể thoát khỏi mắt tôi.
Thở phào một hơi, tôi trở về nhà, việc đầu tiên làm là tháo tai nghe xuống.
“Anh Địch cuối cùng cũng về rồi.
Em tuyên bố Na Na trong công ty anh chính là nữ thần của em.
Em không cần cô giáo nhà chúng ta nữa.
”
Con mẹ nó, Bành Uy không thèm nhìn sắc mặt tôi, chỉ rống lên một trận.
Gân xanh nảy lên, tôi không nhịn được xoay người đấm cho thằng nhóc này mấy đấm.
“Đừng mà anh Địch, anh làm gì vậy.
Nếu anh thích thì em không tranh với anh nữa.
”
Tôi biết mấy đấm này với Bành Uy chẳng là gì, ngược lại tay tôi đấm lên cơ bắp cứng rắn trên người cậu ta có chút đau.
Cái tên này, ăn nhiều như thế lại không phải trả tiền, đánh cậu ta chẳng khác nào gãi ngứa cả.
“Đừng lắm mồm, sau này lúc tôi đeo tai nghe thì nói nhỏ chút.
Tôi còn muốn kiếm thêm chút tiền nữa mới về hưu.
”
Nói xong tôi trợn mắt nhìn Bành Uy một cái, xoay người mở tủ lạnh.
Mẹ nó, bên trong chỉ có một chai tương Lão Can Ma sắp thấy đáy.
“Anh Địch, đừng tìm nữa, em nhịn đói cả ngày rồi.
Mau lái chiếc xe thể thao oai phong của anh dẫn em đi ăn ngon một bữa đi.
”
Bành Uy cười nịnh nọt lôi tôi ra ngoài.
“Chị Tuyền của cậu đâu, sao không có tin tức gì?”
Tôi gỡ tay Bành Uy ra, tháo kính xuống, vò rối tóc.
Thay cả bộ vest và giày da, đi đôi giày cổ thấp, cuối cùng đeo kính râm.
Cho dù có gặp Ân Cầm trên đường cô ta cũng chưa chắc đã nhận ra tôi.
Tôi đã quen cẩn thận, nhất là khi đi cùng Bành Uy, chẳng thể dựa dẫm vào cậu ta.
“Chị Tuyền đi nghỉ phép mà, anh đừng có làm phiền người ta nữa, đợi đơn hàng này thành công, chúng ta cũng bay đến Maldives tìm chị Tuyền chơi.
Đến lúc đó anh sẽ không suốt ngày nhắc đến chị ấy nữa…” Bành Uy không ngừng lải nhải, tôi phiền muốn chết, luôn cảm thấy giọng nói cậu ta quanh đi quẩn lại bên tai.
Được rồi, lỗ tai bị thằng nhóc này làm ù luôn rồi.
“Ai yo, lâu lắm rồi không tới, lại là một bát canh lớn thêm hai phần thịt à?”
Bà chủ quán canh thịt dê thấy tôi và Bành Uy đến liền tươi cười hỏi, hẻm nhỏ này không gần với trung tâm thành phố, bình thường rất ít người đến đây ăn.
Cũng may thằng nhóc Bành Uy này kéo doanh số của cửa hàng lên.
“Bà chủ à, hôm nay thêm bốn phần thịt.
Dù sao anh tôi cũng đang đói.
”
Bành Uy không biết xấu hổ tiếp lời, dù sao cũng là tôi trả tiền.
Nồi canh bắt đầu sôi ùng ục, Bành Uy như vừa được thả ra, nhanh chóng gắp mấy miếng thịt.
Tôi vừa chuẩn bị động đũa thì điện thoại reo lên, là Vương Trăn gọi tới.
“Anh à, mọi chuyện thuận lợi chứ?”
Vừa nghe thấy giọng Vương Trăn tôi liền thấy tức.
“Tôi nói này, cậu đã sớm sắp xếp người cho buổi phỏng vấn thì phải nói với tôi một câu chứ, mất công tôi lo lắng cả buổi.
”
“Xin lỗi anh, lúc đấy tôi mới biết tin cách thức phỏng vấn bị đổi.
Hôm đấy tôi đã chuẩn bị tự mình đến phỏng vấn đám người đến ứng tuyển, không ngờ người đàn bà xấu xa kia không tin tưởng tôi.
Cũng may Lâm Hải của bộ phận thị trường là người của tôi, tôi liền bảo cô ta tráo đổi bản thiết kế của anh, hì hì…” Tôi ngây người, hóa ra còn có chuyện như vậy.
Xem ra Ân Cầm không tin tưởng Vương Trăn chút nào, nếu để cô ta biết quan hệ giữa tôi và Vương Trăn, chỉ sợ cô ta liền đá tôi ra khỏi công ty, đến lúc đó tôi sẽ không còn cơ hội tiếp cận cô ta nữa.
“Được rồi, chuyện này cho qua đi.
Nếu cô ta đã nhìn cậu