“Đại ca, đại ca, anh tha cho em đi, em thật sự không dám nữa, tiền nợ anh em sẽ trả ngay !”
Tôi “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Uy Tử với vẻ mặt cầu xin, suýt nữa quên mất, tôi là người học qua diễn xuất, trong lòng cười lạnh, tôi liền bày ra bộ mặt không thể thê thảm hơn.
Uy Tử hiểu ý, cũng không khách khí, trực tiếp cho tôi một cước.
“Mày nợ ông đây bao lâu rồi, mỗi lần hỏi đều nói trả luôn, tao nói cho mày biết, hôm nay không trả tiền, ông đây bán mày cho Ngưu Lang Điếm!”
Trả thù, đây chắc chắn là trả thù, tôi ôm bụng đau, nhìn thấy ý cười trong mắt Uy Tử, tôi đã muốn băm vằm cậu ta ngàn vạn lần.
Đám người kia cuối cùng cũng đi đến, nhìn nhìn hai chúng tôi, rồi lên tiếng nói.
“Có chuyện gì đấy! Cãi nhau thì cút ra xa một chút, đừng có ở đây vớ vẩn!”
Đám người này nghe vẻ hay phải đuổi người đi, nhanh chóng cầm cổ áo tôi lôi đi.
Uy Tử ở phía sau âm thầm đỡ lấy tôi, mặt vẫn tỏ ra hung dữ.
“Tên này nợ tiền của tôi không chịu trả, hôm nay tôi đến nhà hắn đòi, hắn lại chạy đến đây! Mẹ nó chứ, không trả đúng không, ông đây bán mày cho Ngưu Lang Điếm !”
Tôi giả bộ run lẩy bẩy trước mặt mấy tên đó, nhưng không nhịn được mà trừng mắt với Uy Tử.
Mấy tên này cho rằng chúng tôi đang tranh cãi thật nên không để ý nữa, chỉ xua tay đuổi chúng tôi đi.
Tôi thấy thật may mắn, nhưng khi bị Uy Tử lôi đi đã gần như thoát khỏi quan sát của bọn chúng thì một tên lại đột nhiên lên tiếng.
“Từ từ, mày nói mày đến nhà hắn đòi tiền, thế nhà hắn ở đâu?”
Là tên vừa nãy ra tiễn giám đốc Trương đi, vẻ mặt của hắn thâm trầm, rõ ràng là đang nghi ngờ chúng tôi.
Tôi thấy lo lắng, tên này trong chốc lát đã nắm bắt được điểm mấu chốt, nếu bây giờ mà bị hắn phát hiện là đang diễn kịch, vậy chúng tôi gần như là thoát không nổi rồi, kiểu công xưởng như này chắc chắn đã có rất nhiều phóng viên bí mật đến phỏng vấn, nhưng lại không hề có tin tức gì được công bố, có thể thấy phòng bị của họ rất nghiêm ngặt.
“Mày quản nhà hắn ở đâu làm gì?! Mẹ nó, thích lo chuyện bao đồng đúng không?”
Tôi còn đang nghĩ làm sao thoát được thì Uy Tử đột nhiên lên tiếng.
Nghe thấy cậu ta nổi giận, tôi quay lại, cái tên này từ trước đã không biết đây là đâu, lại còn tỏ vẻ hống hách.
Nhưng tên cầm đầu rõ ràng không quan tâm, trừng mắt lên, vẫy tay cho mấy tên thuộc hạ vây quanh chúng tôi.
“Lục soát cho tao.
”
Tôi sửng sốt, trong người đem nhiều đồ như vậy, lục soát thì chết chắc rồi.
Giữ bình tĩnh, tôi nhìn mấy tên này, xem tên nào dễ đối phó, chút nữa sẽ giúp Uy Tử một chút.
“Lão đại, xưởng một xảy ra chuyện rồi!”
Tôi vừa chọn xong mục tiêu, đột nhiên từ trong xưởng có một tên chạy ra, vội vàng hô lên một tiếng, rồi nhìn thấy tôi và Uy Tử mới sững sờ.
“Đi!”
Dường như ở xưởng một xảy ra chuyện lớn, tên cầm đầu biến sắc, sau đó đem đám người đi, không thèm để ý đến chúng tôi nữa.
“Ha, còn tưởng hôm nay phải động tay động chân mới thoát được chứ.
”
Uy Tử cười vui vẻ một tiếng, kéo tôi từ dưới đất lên.
Bây giờ tôi cũng chẳng muốn so đo với cậu ta, chỉ thấy tên vừa nãy nói: “Xưởng một xảy ra chuyện” có gì đó kỳ lạ.
“Đi, đi theo xem có chuyện gì.
”
Tôi kéo Uy Tử đi theo đám ngươi đó, nhưng không yên tâm, trên đường suýt chút nữa mấy lần mất dấu, may mà Uy Tử có mấy năm làm trinh sát, cuối cùng cũng đến được “Xưởng một” mà những tên kia nói đến.
“Đây hẳn là xưởng sắt thép lớn nhất, đứng đầu ven bờ sông.
”
Tôi lẩm bẩm một mình, nhìn thấy đám người đó đi vào rồi đóng cửa sắt lại, liền nghĩ xem có cách nào để đi theo.
”
Trong tai đột nhiên có một cơn đau nhói, chính là từ tai nghe phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Bực bội, vai bị ai đó động vào, Uy