Đề phòng có người canh gác, chúng tôi đi vào với tâm lý lo sợ, đây là một cái hang nhỏ cao chừng một người, mặt đất bằng phẳng, nhưng lại không có đường ống nào, như thế này làm sao thải chất độc? Tôi thầm buồn bực, cũng không dám đường đột lên tiếng, sợ sẽ kinh động đến ai đó.
Đi được khoảng chừng ba phút, nhìn thấy phía trước thấp thoáng có ánh sáng, tôi kéo theo Uy Tử, tựa sát tường mà đi đến.
Vừa nhìn thoáng, tôi đã ngơ ngẩn cả ra.
Nhìn từ bên ngoài, nhà máy này chỉ là được bao quanh bằng thép đen, nhưng bây giờ nhìn lại mới phát hiện bên trong lớn như thế.
Lò luyện sắt thép, máy móc, thùng hàng hóa, một luồng hơi nóng phả vào mặt, còn mang theo mùi khói, tôi nhíu mày, ấn lên khẩu trang.
Không biết vì sao, bên trong không có một ai.
Tôi vẫy tay với Uy Tử, chúng tôi vào bên trong, nhẹ nhàng bước lên tấm sắt sau đó đi xuống cầu thang, đang chuẩn bị tiếp tục vào sâu bên trong, sau lưng đột nhiên văng vẳng vang lên tiếng nói chuyện.
Uy Tử phản ứng nhanh, trực tiếp kéo tôi vào trong hai kệ sắt.
“Có tìm được người không?”
Chúng tôi trốn trong kệ sắt, chỉ có thể xuyên qua kệ sắt đang che nhìn thấy mấy người đàn ông đang đi qua, tất cả đều đeo khẩu trang thật dày, không nhìn rõ mặt.
Nhưng tôi nghe ra được trong đó có một người trước đó ở nhà máy khác muốn điều tra về tôi và Uy Tử.
Chính là kẻ đang hỏi người phía sau rằng có tìm được người không, tôi và Uy Tử liếc nhìn nhau, người này quá nửa đang nói đến Lý Tuyền.
Còn may là cô ấy tạm thời không có chuyện gì, tôi âm thầm thở ra một hơi.
“Lão đại, chưa tìm ra, nhưng…” Một người tiến lên vừa nói thì tên kia đã tát một cái.
“Đóng kín tất cả các lối ra, con ả kia mà mang hàng đi rồi, tụi bây tìm không thấy thì tất cả lấy mạng mình mà thay vào!”
Tên cầm đầu kia vừa nổi điên, những người còn lại liền nhanh chóng tản ra, còn hắn thì đứng đó gọi điện thoại.
Tôi và Uy Tử trơ mắt nhìn lối ra mà chúng tôi vừa đi vào bị đóng kín, biết tình huống không ổn nhưng bây giờ cũng không có cách nào để xông ra ngoài ngay lập tức, chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình, dù sao thì Lý Tuyền vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
“Alo, anh Huy, là em, chưa tìm thấy con ả kia, vâng, em biết rồi…”
“Nhưng mà… Được, em biết rồi anh Huy.
”
Tên đó nói vài câu ngắn ngủi rồi cúp máy, trong lòng tôi lại run lên, anh Huy? Nhiếp Huy? Những nhà máy này là do gã mở? Tôi bỗng phản ứng kịp, Nhiếp Huy làm về bất động sản, bản thân gã xây dựng nhà cửa cần cốt thép số lượng lớn, cứ thế tự mình mở một nhà máy sản xuất, cần bao nhiêu có bấy nhiêu, giá thành lại rẻ, đúng là một vụ mua bán lời to.
Thế nhưng nếu đã như vậy, thì tại sao trước đó tôi và Uy Tử còn bắt gặp giám đốc Trương gì đó đến mua hàng tại một nhà máy khác? Chẳng lẽ ngoại trừ để dùng thì còn bán ra bên ngoài? Từ trong thâm tâm, tôi cảm thấy dường như mình đã bỏ sót điều gì, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì lại không nghĩ ra.
Tên kia hình như đã nhận mệnh lệnh gì đó của Nhiếp Huy, sau khi cúp điện thoại liền rời đi.
Tôi và Uy Tử chờ một hai phút, chắc chắn không có ai liền chui ra khỏi kệ sắt, Uy Tử kia mấy năm nay xuất ngũ thực sự là ăn uống vô độ, lúc đi ra suýt chút nữa đã va bụng vào kệ sắt.
“Cẩn thận đi!”
Tôi trừng Uy Tử, bây giờ mỗi một bước trong cái nhà máy kì lạ này đều như đi trên dây, chỉ cần có chút động tĩnh gì thì chưa tìm được Lý Tuyền, hai chúng tôi đã bỏ mạng lại nơi này.
Vừa nói xong, đồng tử Uy Tử đột nhiên co lại, duỗi tay đấm thẳng vào tôi.
“Khốn khiếp, nói cậu một câu cũng không đến mức…” Tôi còn chưa phản ứng, vội đưa tay ra cản, lại phát hiện một đấm kia của Uy Tử không phải muốn đánh tôi.
Mà là kẻ ở phía sau tôi.
Tôi nhanh chóng xoay người, nhìn thấy kẻ vừa mới cúp máy kìa không biết tại sao lại trở về, lạnh lùng nhìn chúng tôi.
“Tao biết ngay hai đứa bây có vấn đề.
”
Uy Tử sầm mặt, chắn trước mặt tôi, một đấm vừa rồi là cậu dùng hết