Đang âm thầm suy nghĩ làm sao điều tra được nhiều tin tức về Triệu Phong hơn, cửa cuốn đột nhiên bị vỗ, phát ra âm thanh chói tai.
Tôi nhìn camera trước cửa, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lý Tuyền.
“Chị Tuyền về rồi.
Anh Địch, chúng ta cùng thương lượng với chị Tuyền xem giải quyết chuyện này thế nào.
”
Nói xong Bành Uy xoay nắm cửa, cửa cuốn mở ra.
Lý Tuyền đi một đôi bốt dài qua đầu gối, mặc áo khoác da màu đen, khác hoàn toàn dáng vẻ tôi nhìn thấy chị ấy ở công ty Hải Cầm.
Chị ấy vừa vào liền nhìn tôi chằm chằm làm tôi bỗng thấy chột dạ.
“Chị Tuyền này, anh Địch vừa nhận một đơn hàng mới.
Lần này là một con cá lớn, làm xong đơn này chúng ta có thể sống một năm sung túc rồi.
”
Bành Uy vui mừng đưa tài liệu cho Lý Tuyền.
Lý Tuyền nhận lấy, không vội mở ra xem mà ngồi xuống bên cạnh tôi.
Hiếm thấy trên người chị ấy có mùi nước hoa.
“Tôi biết con cá này là ai.
Vừa nãy tôi đến công ty Hải Cầm, Ân Cầm đã nói cho tôi biết.
”
Tôi sững sờ, không ngờ Lý Tuyền lại chủ động nói ra chuyện chị ấy đến công ty Hải Cầm, vậy không phải chị ấy đang tự vạch trần lời nói dối của mình à.
Nhưng tôi cũng không hỏi gì.
Người ta không nói tôi cũng không muốn đi vạch trần, khiến cho mọi người phải khó xử.
“À, chị thấy thế nào.
Lần này đối phó với Triệu Phong, có chút nguy hiểm chị có muốn nhận nhiệm vụ không?”
Lý Tuyền nghiêm túc gật đầu nói: “Có, phải thu thập nhiều tư liệu hơn mới hành động.
Tối nay mọi người nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ đến cắm chốt trước cửa nhà Triệu Phong.
”
“Được.
”
Tôi đón lấy tài liệu trong tay Lý Tuyền, gật nhẹ đầu.
Trời sắp tối rồi, Bành Uy hò hét muốn ra ngoài ăn cơm, tôi xua tay nói: “Cậu và chị Tuyền đi ăn đi.
Tôi không đói.
”
Lý Tuyền vốn đã đứng ngoài cửa, nghe thấy tôi nói thế thì sững sờ, còn chưa nói gì Bành Uy đã khoái trá nói: “Hì hì, tốt quá, lâu lắm rồi em không một mình ăn cơm với chị Tuyền.
”
Nói xong Bành Uy còn quay đầu giơ ngón cái lên với tôi.
Thằng nhóc này, ăn trong bát nhìn trong nồi.
Được đấy, vừa nãy còn muốn dụ dỗ Ngô Lợi mà.
Cứ dụ dỗ đi, có lẽ còn có thể dụ dỗ một người phụ nữ nào đó về.
Trong lòng tôi nghĩ thầm, đợi bọn họ ra ngoài tôi hạ cửa cuốn xuống, mở máy tính của Bành Uy.
Trong máy tính cậu ấy có kho dữ liệu, là tư liệu cá nhân của một số nhân viên giữ chức vụ quan trọng của các ngành.
Lý Tuyền, tên của chị ấy không thể là giả, nếu không lúc trước bay đến Hải Nam, chứng minh thư của chị ấy sẽ không thể mua được vé.
Cho nên tôi chỉ cần tìm kiếm cái tên này trong cơ sở dữ liệu của Bành Uy là được.
Mở máy tính, nhập hai chữ “Lý Tuyền” vào, sau đó màn hình máy tính liền hiện lên ba chữ “đang tìm kiếm”.
Máy tính vẫn đang tìm kiếm, bàn tay đè chuột của tôi hơi phát run, không biết là sợ hãi hay lo lắng.
Ngay lúc này cửa cuốn rung chuyển và bắt đầu từ từ nâng lên.
Loại cửa này nếu không phải có người mở từ bên trong thì nhất định phải có chìa khóa mới vào được.
Mà chỉ có Bành Uy và Lý Tuyền có chìa khóa thôi.
Tay tôi run lên, vội vàng khép laptop lại, xoay người cầm lấy tư liệu về Triệu Phong.
Vừa mới mở tư liệu ra, Lý Tuyền đã bước một chân vào nhà.
“Sao vậy?”
Tôi dời mắt khỏi tư liệu, thấy tay Lý Tuyền cầm một túi đồ ăn.
“Không có gì, nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn mang đồ ăn về cho cậu rồi đi.
”
Nói xong chị ấy cầm túi đồ ăn bước về phía tôi.
Tôi ngồi ghế xoay xoay người lại, vừa vặn che đi chiếc laptop phía sau.
“Ồ, vậy chị đi nhanh đi, đừng để Bành Uy chờ lâu.
”
Tôi cầm lấy hộp cơm đặt lên bàn, lại cầm lấy tư liệu.
Nhưng Lý Tuyền vẫn không đi, chị ấy đi đôi bốt cao cổ từ từ bước qua chỗ tôi.
Đến trước mặt tôi rồi chị ấy vẫn không dừng lại.
Không khí như trở nên cô đặc lại, tôi nhìn Lý Tuyền đang từ từ đến gần, có chút hít thở không thông.
Đôi mắt mèo của chị ấy hơi khép lại, nhìn tôi chằm chằm sau đó hai tay đặt lên vai tôi, nhấc chân ngồi ngang người tôi.
Chỗ mềm mại ấy vừa vặn chống lên thân dưới của tôi.
Cả người tôi căng chặt, những lo