Bầu không khí trở nên khó xử.
Cũng may tôi và Lý Tuyền đều đã gặp qua nhiều chuyện tình yêu nam nữ, vì thế rất nhanh liền khôi phục bình thường.
“Ngô Địch, nói thật tôi không sợ cậu điều tra tôi.
Nhưng tôi không muốn người hợp tác cùng tôi lại ngấm ngầm điều tra về tôi.
”
Nếu đã nói thẳng thế thì dễ nói chuyện rồi.
Tôi ôm máy tính đứng lên nói: “Đừng quên, là chị giấu diếm tôi trước.
”
Nói xong tôi vừa muốn mở máy tính, Lý Tuyền lại giơ tay đè lấy.
“Tôi giấu cậu vì không muốn các cậu bị liên lụy vào chuyện này.
”
Tôi trừng mắt, đè tay lên bàn tay đang đè chặt laptop của Lý Tuyền nói: “Nhưng ít nhất chúng tôi cũng phải có quyền hiểu rõ mọi chuyện chứ?”
“Có thể chị cảm thấy Bành Uy bốc đồng nhưng tôi không như vậy.
Chị nên hiểu rõ, tôi là một kẻ xấu xa chỉ yêu tiền.
Nếu không biết rõ thân phận trước kia của chị, tôi không thể yên tâm hợp tác cùng chị được.
”
Lý Tuyền im lặng, sau vài giây chị ấy tự rút tay ra.
“Được rồi, nếu cậu muốn biết thì tự mình xem đi.
Tôi ra ngoài tìm Bành Uy, chắc cậu ấy vẫn chưa biết, tôi không muốn cậu ấy lo lắng.
”
Nói xong Lý Tuyền liền bước đi, cửa cuốn một lần nữa kéo xuống mà tôi cũng từ từ mở máy tính trong tay ra.
Tìm được mười ba kết quả mà trong đó có Lý Tuyền mà tôi cần tìm.
Đã đến bước này, tôi chỉ có thể tiếp tục.
Tôi ấn vào tấm ảnh chụp quen thuộc.
Tài liệu mật: Lý Tuyền, hai mươi bảy tuổi, bố mẹ mất sớm.
Là cảnh sát của cục cảnh sát thành phố, gia nhập đội đã năm năm, từng tham gia phá vô số vụ án lớn.
Ngay khi tôi đọc câu đầu tiên, tim tôi đã co thắt lại, không phải là tôi không nghĩ đến khả năng này, nhưng khi nhìn thấy, tôi vẫn sợ hãi.
Cảnh sát, mẹ nó.
Ông đây ở cạnh sảnh sát lâu như vậy.
Khó trách lần trước Ân Cầm có thể dễ dàng tìm người trong cục cảnh sát như vậy.
Có lẽ Lý Tuyền âm thầm đứng sau giúp một tay cũng nên.
Còn chuyện Nhiếp Huy buôn thuốc phiện liệu có phải ngay từ đầu Lý Tuyền giật dây nên mới có thể giải quyết sạch sẽ như vậy? Nhớ lại những chuyện lúc trước liền phát hiện ra đủ loại manh mối.
Thân thủ Lý Tuyền giỏi như vậy, dùng súng cũng thành thạo, thỉnh thoảng còn có lòng trắc ẩn nữa.
Mẹ kiếp, giấu diếm tôi lâu như vậy.
Nhìn màn hình máy tính tôi châm một điếu thuốc, đến khi điếu thuốc cháy hết tôi mới sắp xếp được mang mối trong đầu.
Sau khi xóa sạch tư liệu về Lý Tuyền rồi tắt máy, tôi chợt cảm thấy đói bụng.
Hộp cơm cũng đã lạnh ngắt, nghĩ một lát tôi gọi cho Bành Uy.
“Bành Uy, cậu đang ở đâu.
Tôi đói rồi, cũng muốn ăn một chút.
”
Giọng nói ở đầu dây bên kia khá mơ hồ, tôi đoán cậu ấy đang bị nghẹn.
“Được rồi, anh đến đi.
Em để dành cho anh một ngụm canh, ăn ở ngõ nhỏ phía sau ý.
”
Lại đi uống canh thịt dê.
Không biết vì sao nghe thấy địa điểm quen thuộc, trong lòng tôi thở một hơi nhẹ nhõm.
Nếu Lý Tuyền muốn làm gì tôi và Bành Uy đã tống chúng tôi vào tù từ lâu rồi.
Sao có thể hợp tác với chị ấy lâu như vậy.
Có thể chị ấy làm nghề này vì có nhiệm vụ riêng nhưng chỉ cần chị ấy không làm hại tôi và Bành Uy, cũng không cản trở tôi kiếm tiền là được rồi.
Lái xe đến ngõ nhỏ phía sau, vừa mới mở cửa bước vào đã thấy Bành Uy đang ra sức vẫy tay với tôi.
“Anh Địch, ở đây này, mau đến đây.
Bà chủ ơi, cho thêm hai phần thịt dê.
”
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc như vậy, tôi bất giác mỉm cười nói: “Thằng nhóc nhà cậu, ăn nhiều như vậy phải thêm năm cân thịt.
”
Đặt mông ngồi cạnh Bành Uy, tôi ngẩng đầu thấy Lý Tuyền ngồi đối diện, mặt hơi đỏ lên.
“Anh Địch này, anh đến đúng lúc quá.
Em thấy chị Tuyền tối nay sao sao ý.
”
Bành Uy liếc mắt nhìn Lý Tuyền sau đó ghé sát vào tai tôi nói.
Tôi đẩy ngực Bành Uy ra, miệng cậu ấy đầy mùi rượu.
Xem ra hai người họ đã uống không ít.
“Hai người làm sao thế, còn uống rượu nữa?”
Bình thường trừ trường hợp làm việc không tránh được, những lúc khác chị ấy sẽ không uống rượu.
Bành Uy gãi đầu nói: “Anh Địch, em cũng không biết nữa.
Tối nay chị Tuyền cứ lôi kéo em uống rượu, còn không cho uống bia, nhất định phải uống rượu cơ.
”
Thảo nào, tôi nhìn chằm chằm vài mấy chai rượu trắng trước mặt Lý Tuyền.
“Được rồi,