Editor: Nguyetmai
Vù!
Lá chắn năng lượng của hòn đảo đột nhiên lóe lên.
Theo cái chết của lão Trương, lá chắn bao phủ hòn đảo không ngừng lóe lên mấy lần, sau đó hoàn toàn biến mất. Máy truyền tin trên tay mọi người bắt đầu rung lên.
Tín hiệu đã được kết nối!
Cuối cùng bọn họ cũng có thể liên lạc với bên ngoài rồi!
Có thể liên lạc với bên ngoài có nghĩa lần truyền thừa Nguyệt Ảnh này cuối cùng đã kết thúc. Cũng có nghĩa rằng những kiếm tu này, tất cả những người ở đây…
Đều phải chết!
…
Xong rồi sao?
Khuôn mặt Lão Từ đầy vẻ mơ hồ.
Ông ta không thể ngờ sẽ có kết quả này.
Tung tích truyền thừa không thấy đâu, kiếm tu sáu sao lại chết một đống. Trương Nhị Lương đã chết, lão Trương cũng đã chết, còn có vô số kiếm tu bốn sao, năm sao, nhiều không đếm xuể…
Cơ nghiệp trăm năm của bọn họ không ngờ lại bị phá hủy.
Bọn họ thất bại rồi.
Thất bại hoàn toàn.
"Các người đi đi!"
Lục Nhan nhẹ giọng nói: "Mấy người kia sẽ lập tức tới đây…"
Đúng vậy.
Tin tức đã truyền đi.
Điều duy nhất lão Từ có thể làm là dẫn người mau chóng rời đi.
Có điều… ông ta vẫn chưa rời đi.
Lục Nhan sẽ tốt bụng như vậy sao?
Đương nhiên sẽ không!
Cô ấy giết lão Trương, nhưng cũng đã dùng hết át chủ bài của mình rồi. Lục Nhan bây giờ đã không còn năng lượng, không còn kiếm ý, không có gì cả!
Cô ấy chính là một người bình thường.
Vậy nên cô ấy mới có thể để ông ta rời đi!
Nhưng…Thật sự cứ rời đi như vậy ư?
Ông ta tuyệt đối không cam lòng!
"Tôi đúng là nên đi."
Lão Từ lạnh lùng nhìn Lục Nhan: "Nhưng trước đó… tôi sẽ giết cô!"
Ông ta biết nếu như lần sau gặp phải Lục Nhan, chắc chắn lúc đó trong cơ thể Lục Nhan sẽ có kiếm ý, không, có lẽ căn bản không cần kiếm ý, bản thân Lục Nhan cũng đã vượt qua ông ta rồi!
Vì vậy…
Hiện giờ giết cô!
Đây chính là cơ hội duy nhất của ông ta!
…
Ầm!
Kiếm khí quanh thân lão Từ bùng lên.
"Ông cần gì phải làm vậy?"
Lục Nhan thở dài một tiếng.
Hiện giờ cô thật sự không có chút năng lượng nào, nhưng…
Không sao cả!
Ông ta đã muốn ở lại, vậy thì tới đi!
Xoẹt!
Lục Nhan giơ tay lên.
Chỉ là đúng lúc này, tảng đá dưới chân cô đột nhiên lệch đi một chút, sụt sùi vài tiếng rồi chìm xuống nước. Kiếm khí mạnh mẽ của lão Từ đánh trượt khiến những tảng đá nổ tung!
Ùng ục!
Lục Nhan chìm vào trong nước biển.
???
Đôi mắt của Lục Nhan trừng lớn, bỗng xuất hiện vẻ bối rối hiếm gặp.
Bởi vì… cô không biết bơi!
Nếu như là lúc bình thường thì cũng thôi, nhưng lúc này cô không có chút năng lượng nào, chỉ là một người bình thường có tố chất cơ thể tương đối mạnh mẽ. Ở trong làn nước này…
Vèo!
Một bóng đen vọt qua ôm lấy cô.
Rầm!
Rầm!
Từng đợt kiếm khí nổ tung ở ngay nơi bọn họ vừa rời đi.
Lão Từ lại tấn công từ phía trên!
Trốn!
Trốn!
Bóng đen xuyên qua.
Ôm Lục Nhan thật chặt. Chạy trốn!
Ồ…
Lục Nhan nhanh chóng khôi phục tinh thần, từ từ mở mắt ra dưới nước, cuối cùng cũng thấy được bóng đen đang ôm cô chạy trốn chính là… em trai Lục Minh của cô!
Ồ?
Tên nhóc này biết bơi lúc nào thế?
Tên này…
Tìm nó lâu như vậy cũng không thấy, không ngờ lại đột nhiên chạy ra cứu cô!
Ờm!
Cô nhìn em trai đang ôm chặt mình chạy trối chết, bỗng nhiên nở một nụ cười. Thú vị! Không ngờ cô lại lưu lạc tới bước phải để em trai tới cứu ư?
Nhưng… được em trai ôm chạy trốn đúng là một trải nghiệm thú vị.
Tuy rằng cô vẫn còn vài biện pháp.
Nhưng em trai mạnh như vậy, xem ra sau này không cần lo lắng về nó nữa!
Ừm…
Ngoại trừ vấn đề tình cảm.
Có điều Lục Nhan chợt nhớ tới một việc, Lục Minh biết bơi từ lúc nào?
…
Vèo!
Vèo!
Lục Minh ngày càng lặn xuống chỗ sâu hơn, kiếm khí của lão Từ không ngừng bùng nổ. Vì không muốn bị giết chết nên anh chỉ có thể lặn sâu hơn, như vậy mới không bị giết chết!
Dưới chân.
Nơi đó có một thứ dùng tốc độ khủng khiếp quay cuồng, cực kì giống cánh quạt, không ngừng cung cấp động lực cho bọn họ vọt về phía trước.
Đó là thẻ gốc!
Đúng vậy.
Thẻ gốc quay với tốc độ cao!
Dưới năng lượng kỳ lạ, nước biển xung quanh sôi sục tạo ra nguồn lực cực lớn, không ngừng cung cấp động lực cho Lục Minh vọt về phía trước.
Nhanh hơn!
Mạnh hơn!
…
Từng chút, từng chút, lặn xuống sâu hơn.
Kiếm khí của lão Từ không đánh xuống nữa, Lục Minh vô cùng vui vẻ, xem ra anh đã trốn thoát rồi. Có điều vừa quay đầu lại anh đã thấy dáng vẻ mơ màng của chị gái…
Ừm…
Đệt.
Anh quên mất hiện giờ chị gái không còn năng lượng nữa rồi.
Bây giờ cô ấy không thể ở trong nước quá lâu.
Ầm!
Thẻ gốc đột nhiên tăng tốc.
Lục Minh nhanh chóng đưa Lục Nhan ngoi lên khỏi mặt nước biển.
"Chị?"
Lục Minh vô cùng lo lắng.
Anh nhìn thấy Lục Nhan đang ngây người, ngay khi Lục Minh đang lo lắng không biết có nên làm hô hấp nhân tạo không…
"Không sao đâu!"
Lục Nhan tỉnh táo lại.
"Chị, chị không sao chứ?"
Lục Minh lo lắng hỏi. Hơi thở của chị lúc này hình như không ổn lắm, thật sự không cần hô hấp nhân tạo sao?
"Không cần đến em đâu."
Sắc mặt của cô ấy vô cùng bình thản: "Nếu chị đã ra tay thì đương nhiên phải có nắm chắc."
"Chị còn có át chủ bài à?"
Lục Minh vui vẻ.
Không hổ là chị gái, sau khi bộc phát kiếm khí vẫn còn con bài chưa lật!
"Đương nhiên!"
Lục Nhan khẽ gật đầu.
Nếu cô ấy đã ra tay thì sẽ tính đến tình huống xấu nhất. Một lão Từ, một lão Trương, đương nhiên phải đối phó cả hai. Sao cô ấy có thể không tính đến đường lùi được?
"Cách gì vậy?"
Lục Minh hỏi.
"Tự hủy kiếm thai!"
Lục Nhan vô cùng bình tĩnh.
…
?
Vẻ mặt Lục Minh ngơ ngác… Tự hủy kiếm thai?
Khoan đã.
Năng lực này…
Hình như không giống như trong tưởng tượng của anh?
"Sao tự hủy được?"
Lục Minh tưởng rằng mình nghe nhầm.
"Cứ thể hủy thôi!"
Lục Nhan nhìn em trai với vẻ kỳ quái, tự hủy còn có cách nào khác sao?
"…"
Lục Minh im lặng.
Rầm!
Kiếm khí tấn công ở phía xa.
Lục Minh kéo chị gái lại, vội vã chạy trốn.
"Không cần phải chạy!"
Lục Nhan bình tĩnh: "Để chị!"
"Im miệng!"
Lục Minh lập tức giữ chặt chị ấy rồi kéo đi.
Át chủ bài cái quái gì!
Tự hủy thì chị cũng chết đó chị biết không?
Thần kinh!
Có ai có át chủ bài là tự hủy không hả?
Mợ nó cái đó có nghĩa là chạy không thoát bị người ta đánh đến mức tự hủy thì có!
Rầm!
Kiếm khí nổ tung.
Lục Minh kéo chị gái trốn xuống dưới nước rồi lại ngoi lên, như vậy mới tránh thoát được một đợt kiếm khí tấn công. Mà lúc này, Lục Nhan đã uống cả một bụng nước…
Đây là lần đầu tiên có người dám đối xử với cô ấy như vậy.
Tên em trai này…
Lục Nhan không biết nên khóc hay cười: "Như vậy không chạy thoát được đâu."
Cô ấy nhìn ra được…
Mặc dù không biết vì sao thẻ gốc của em trai lại trở nên mạnh mẽ và linh hoạt như vậy, nhưng cũng gần tới trạng thái vắt kiệt năng lượng rồi, hiện giờ cũng đang liều mạng mà thôi…
Trong tình huống này có thể trốn được bao xa?
"Dù sao cũng còn hơn chị tự hủy!"
Lục Minh lạnh lùng hừ một tiếng.
Đúng là anh quá tin chị gái, còn thật sự cho rằng cô có lá bài chưa lật.
"Không sao đâu."
Lục Nhan trấn an em trai, cô nói: "Sư phụ để lại trong cơ thể chị không ít thứ, cho dù tự hủy kiếm thai, nhảy xuống biển cũng chưa chắc đã chết."
???
Lục Minh im lặng.
Trong cơ thể…
Mợ nó…
Những lời này sao nghe có mùi mờ ám vậy chứ?
"Bốp!"
Lục Nhan tức giận vỗ đầu em trai: "Nghĩ gì thế? Sư phụ của chị là nữ!"
À…
Lục Minh thán phục: "Em định nói là sư phụ thật lợi hại!"
"…"
Lục Nhan lườm em trai.
Khụ!
Lục Minh khẽ hắng giọng.
"Tóm lại…"
"Không chết là được! Cùng lắm thì tu luyện một lần nữa!"
Lục Nhan suy nghĩ một chút: "Dù sao chỉ cần một năm cũng tu luyện lại được rồi, không sao đâu…"
Lục Minh: "…"
Một năm!
Khoan đã…
Sao lại chắc chắn thời gian như vậy?
"Chị từng tự hủy rồi à?"
Lục Minh hồi phục lại tinh thần.
"Ừ, tự hủy hai lần rồi."
Lục Nhan khẽ gật đầu: "Thỉnh thoảng sẽ gặp phải vài nguy hiểm không ngờ tới, chỉ có thể tự hủy rời đi."
Lục Minh: "…"
Vậy đây là lần thứ ba chị tu luyện lại sao?
Lần thứ ba!
Mà đã đạt tới năm sao?
Nếu như đám người Ngô Hồng Phi biết thì không phải sẽ muốn tự sát sao?
Có điều… thật sự phải như vậy ư?
Lúc này, hai người nổi lên mặt nước.
Lục Minh ngẩng đầu, nhìn về phía xa.
Lão Từ thấy bọn họ xuất hiện, lại đuổi giết lần nữa, mà thẻ gốc của Lục Minh đã sắp ngừng chuyển động rồi, chút năng lượng còn lại đó đã tiêu hao gần hết...
Ầm!
Kiếm khí kéo tới!
"Giao cho chị!"
Lục Nhan nghiêm mặt nói.
Lúc này, cô ấy đã chuẩn bị tự hủy.
Có điều, khi cô đang chuẩn bị ra tay...
"Đi thôi!"
Lục Minh lại đè cô xuống dưới người.
Vèo!
Hai người tiến vào đáy biển.
Vù vù!
Vù vù!
Thẻ gốc điên cuồng chuyển động.
???
Lục Nhan hơi khó hiểu nhìn về phía Lục Minh.
Hừ!
Lục Minh nghiến chặt răng.
Anh biết.
Lục Nhan sợ anh gặp chuyện không may nên mới muốn liều mạng tự hủy. Nhưng thật vất vả mới chống
đỡ được đến giờ phút này, chẳng lẽ thật sự phải tự hủy lần nữa?
Anh không cam lòng!
Hiện giờ tín hiệu đã được kết nối, chỉ cần kiên trì là được, các cao thủ sắp tới rồi!
Sư phụ của Lục Nhan…
Tiền bối của học viện…
…
Bọn họ sắp tới!
Chỉ cần chống đỡ được tới khi bọn họ đến…
Lục Minh nghiến chặt răng, điên cuồng thúc giục thẻ gốc.
Có điều chút năng lượng đáng thương trong cơ thể anh cho dù làm thế nào cũng không chuyển động được nữa. Mà đúng lúc này, ý niệm của Lục Minh khẽ đảo qua, nhìn vào trong cơ thể của mình.
Nơi nào đó…
Cơ quan đã trải qua vô số lần tôi luyện...
Ồ...
Thì ra cũng không phải là không có năng lượng.
Liều mạng!
Lục Minh nghiến răng.
Ầm!
Lá gan trong cơ thể anh bùng nổ, một luồng năng lượng mạnh mẽ xuất hiện.
Đúng vậy.
Đây là kiệt tác của tầng núi thứ hai!
Cơ thể Lục Minh hấp thu quá nhiều năng lượng, mà gan lại được rèn luyện trong kiếm khí, phá hủy vô số lần, rồi ngưng tụ lại vô số lần, mạnh mẽ không gì sánh được.
Đây chính là năng lượng của nửa con sông ở tầng núi thứ hai!
Ầm!
Ầm!
Gan nổ tung.
Máu và năng lượng ở những chỗ khác trên cơ thể tự động chăm sóc cho gan, đảm bảo gan hoạt động bình thường, mà năng lượng vốn có của gan đã tràn ra ngoài.
Thành công rồi!
Tâm tư của Lục Minh khẽ động.
Đây cũng có thể coi là một năng lực tự sáng tạo ra đấy nhỉ?
Mặc kệ!
Đi thôi!
Phụt!
Anh phun ra một ngụm máu tươi.
Cả người Lục Minh tràn đầy năng lượng.
Ầm!
Thẻ gốc vốn đang bất động bỗng nhiên vận chuyển điên cuồng, Lục Minh ôm chị gái xông ra như một mũi tên. Một luồng kiếm khí nổ tung ở nơi bọn họ vừa dừng chân.
...
???
Lão Từ ngơ ngác.
Sao người này có thể di chuyển trong nước nhanh như vậy?
Lục Minh không phải là chuyên gia chế tạo thẻ bài sao?
Ầm!
Lại một luồng kiếm khí đánh xuống.
Ông ta tận mắt nhìn Lục Minh dẫn theo Lục Nhan tăng nhanh tốc độ, tránh thoát sự tấn công của kiếm khí. Cách một lớp nước biển, rõ ràng kiếm khí của ông ta không có tốc độ nhanh như trước!
Mà Lục Minh lại nhanh như cá chạch...
Sao bắt được đây?
Lão Từ ngây người.
Không phải Lục Minh đã tiêu hao hết năng lượng rồi sao?
Vừa nãy rõ ràng sức mạnh của Lục Minh đã tiêu hao hết, bất đắc dĩ nổi lên mặt nước. Vậy mà chờ tới khi ông ta chạy đến thì năng lượng của Lục Minh lại khôi phục toàn bộ!
??
Đang show thao tác gì vậy?
Át chủ bài sao?
Năng lượng?
Rõ ràng Lục Nhan tay trói gà không chặt đã ở ngay trước mắt...
Cũng không phải ông ta không còn cách nào khác.
Có điều nếu như thi triển sát chiêu quy mô lớn thì có thể sẽ ảnh hưởng đến những kiếm tu còn lại trên đảo... Mà nếu như hai chị em kia còn có con bài chưa lật nào thì...
Ông ta đúng là phí công vô ích rồi!
...
Lão Từ đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Thôi bỏ đi.
Không đuổi nữa.
Đuổi tiếp cũng có ý nghĩa gì đâu?
Hai chị em nhà này vốn dĩ không phải là người bình thường, đều là yêu nghiệt!
"Đi thôi!"
Ông ta hạ lệnh một tiếng.
Nhóm kiếm tu còn sống trên đảo bắt đầu xuất hiện, bầu không khí đầy bi tráng...
Trận chiến truyền thừa lần này, phía bọn họ đã chết rất nhiều, rất nhiều người...
Điều may mắn duy nhất là những kiếm tu cấp thấp kia không tham gia chiến đấu, cũng không mai phục ở nơi truyền thừa, vậy nên còn sống sót rất nhiều. Những người này chính là tương lai của bọn họ.
Có điều ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi.
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn.
Trâu biển đen sì xuất hiện từ xa.
Một nhóm!
Lại thêm một nhóm!
Ầm!
Ầm!
Đã không còn lá chắn năng lượng sáu sao, hòn đảo này vốn không thể chịu nổi sự tấn công của trâu biển, lập tức nứt vỡ thành từng mảnh.
Hòn đảo bị phá hủy hoàn toàn.
???
Lão Từ bùng nổ.
Trâu biển?
Sao trâu biển lại xuất hiện ở đây?
...
"Em làm hả?"
Lục Nhan liếc mắt nhìn em trai.
"Không phải."
Lục Minh ngơ ngác.
Anh đang vội vã dẫn chị gái chạy trốn, nào có thời gian quan tâm trâu biển gì đó... Năng lượng ở gan anh bạo nổ, anh cũng phải đi trên lưỡi dao, nào còn thời gian chế tạo thẻ bài?
Những trâu biển này...
Không đúng!
Lục Minh nhìn ra xa, anh còn phát hiện ra những thú dữ khác từ trong đám trâu biển kia.
Không phải chỉ có trâu!
Hình như...
Tất cả thú dữ ở gần đó đều tới.
Vì sao?
Thứ gì hấp dẫn bọn chúng vậy?
Tinh thần của Lục Minh khẽ xoay chuyển, hình như anh ngửi được một mùi hương quen thuộc... Khi tìm điểm bắt đầu của mùi hương, lại phát hiện mùi hương này tới từ nước biển bên dưới bọn họ.
Mùi này...
Lục Minh khẽ lướt qua một suy nghĩ.
"Tiểu Tinh!"
"Đây là mùi trên người Tiểu Tinh!"
Lục Minh khiếp sợ!
Cô bé này đã làm gì thế?
"..."
Lục Nhan càng khiếp sợ hơn.
Cô ấy cũng muốn biết em trai đã làm gì? Sao lại quen thuộc với mùi trên người Tiểu Tinh như vậy?