Editor: Nguyetmai
Hòn đảo thần bí.
Động vật biển xuất hiện.
Chúng nó xông lên như đàn châu chấu, khuấy đảo nước biển xung quanh, sau khi nhấn chìm toàn bộ những đảo nổi còn lại mới rời đi.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngâm mình trong nước.
...
Trong nước biển, mơ hồ xuất hiện một mùi hương nhạt.
Mùi này...
Lục Minh cười khổ.
Không phải anh đã đi cùng Cao Tiểu Tinh một đoạn đường sao?
Lúc đó cô gái này không ngừng bị sấm sét tấn công, cơ thể được tôi luyện không ngừng, mùi thuốc tràn ngập. Anh đi qua quãng đường đó với mùi hương tỏa ra từ cơ thể của Tiểu Tinh, sao có thể không quen thuộc chứ?!
Lúc đó anh không nghĩ quá nhiều, bây giờ xem ra...
Cao Tiểu Tinh thật sự khác thường!
Không biết sư phụ của cô ta đã đưa vào cơ thể cô ta những gì, bây giờ những thứ này đang hòa vào máu huyết cùng với sự tôi luyện của sấm sét, ngọn lửa và dòng sông!
Thậm chí... hoàn toàn hòa vào cơ thể!
Siêu thật!
Lục Minh còn có thể nói gì?
...
"Lục Minh!"
Lão Từ gầm lên giận dữ.
Thật quá đáng!
Bọn họ đã chuẩn bị rời đi, rốt cuộc lại bị tên này tấn công! Những kiếm tu mà bọn họ để lại đã chết thê thảm khi đám thú dữ này tràn qua!
Oán thù gì chứ!
Bọn họ định trốn rồi mà vẫn không buông tha?
"Các người đang tìm chết!"
Lão Từ tức giận.
Ông ta không đi nữa.
Trương Nhị Lương nói rất đúng, tên Lục Minh này quá mức nguy hiểm!
Phải giết chết cậu ta!
Ầm!
Lão Từ đánh tới.
"Chạy thôi!"
Lục Minh không hề do dự, kéo theo chị gái bỏ chạy.
Ùm!
Anh mạnh mẽ lặn xuống nước.
Ầm!
Ầm!
Từng luồng kiếm khí kinh khủng đánh vào nước biển, mà đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng lướt qua không trung, như xuyên qua trời đông giá rét của vô vàn năm tháng.
"Ngươi nói ai tìm cái chết?!"
Ầm!
Một kiếm ý kinh khủng giáng xuống.
Không xong rồi!
Sắc mặt của lão Từ hoàn toàn thay đổi.
Kiếm ý này...
Sư phụ của Lục Nhan!
Chạy mau!
Ông ta không hề do dự chút nào!
Ông ta xoay người muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của kiếm ý lại nhanh hơn, sau khi ông ta đã chạy mấy cây số, nó vẫn lướt qua ông ta.
Vèo!
Lão Từ khựng lại, trước ngực xuất hiện một cái lỗ cực lớn.
Không ngờ… ta... lại... chết ở đây.
Trong ánh mắt của lão Từ tràn ngập sự không cam lòng.
Sao lại nhanh như vậy chứ!
Ông ta không thể hiểu được.
Thật sự.
Nơi này cực kì xa đất liền!
Cho dù bọn họ nhận được tin tức, cho dù là người tu luyện bảy sao cũng không thể đến đây nhanh như vậy!
Sao lại thế...
Ầm!
Ầm!
Lão Từ rơi vào nước biển.
Chết.
Hai kiếm tu mạnh nhất hòn đảo, lão Từ và lão Trương đều đã chết dưới kiếm ý!
Giờ khắc này, kiếm ý đó không hề dừng lại, mà hóa thành vô số ý niệm nhỏ bé tách ra, không một ai trong số những kiếm tu đang bỏ trốn tán loạn chạy thoát.
Giết sạch!
Đây… chính là sư phụ của Lục Nhan sao?
Mọi người sợ hãi.
Bọn họ biết, đây có lẽ là người mạnh nhất mà bọn họ thấy từ lúc chào đời tới nay!
Kiếm tu tuyệt thế Thu Thư Nghi!
Ngay trước mắt...
Huyền thoại!
"Sư phụ của chị tới rồi."
Lục Nhan thấp giọng nói.
"Vâng."
Lục Minh khẽ gật đầu.
"Lát nữa gặp bà ấy bớt nói lại nhé."
Lục Nhan nhắc nhở.
"Vâng."
"Chị yên tâm, em sẽ không để chị mất mặt."
Trong lòng Lục Minh đã có tính toán.
Tuy bà ấy là sư phụ của chị gái, nhưng dù sao cũng là một nhân vật đáng sợ! Lỡ như không cẩn thận khiến bà ấy không vui, e là chị gái cũng không khó xử.
"Ý của chị không phải vậy."
Lục Nhan khẽ lắc đầu.
"Vậy là ý gì?"
Lục Minh hơi mờ mịt.
Xa xa.
Hư không bị xé rách, một hình bóng yểu điệu xuất hiện. Có điều, cùng với dáng hình của người ấy dần hiện rõ, mọi người đều mở to mắt không dám tin.
Đây, đây chính là vị kiếm tu tuyệt thế ấy ư?
Hình bóng xuất hiện trong không trung không ngờ lại trẻ tuổi như vậy!
Trông cô gái ấy chỉ khoảng ba mươi tuổi, sở hữu phong thái nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp hơn cả những cô gái đang ở trong thời kỳ tươi đẹp nhất ở trường bọn họ.
"Trở lại nguyên trạng!"
"Nghe nói kiếm tu đạt trình độ cao nhất có thể trở về khởi điểm ban đầu!"
Tinh thần của Cao Thiên Lang chấn động.
Sư phụ của Lục Nhan lại đi đến bước này.
"Nếu mình có sư phụ như vậy thì tốt rồi."
Triệu Vân Sơn cũng chấn động.
"Đẹp quá!"
Ngô Hồng Phi cũng thán phục, nếu như có thể ở bên một tiền bối như thế, gen đời sau chắc chắn sẽ cực kì xuất sắc, nhất định có thể vượt qua người khác ngay ở vạch xuất phát.
???
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Ngô Hồng Phi.
Tên này...
Vì sao cái mà anh ta thấy lại không giống những người khác lắm nhỉ?
...
Mà giờ khắc này, Thu Thư Nghi xuất hiện trên không trung, nhìn những tảng đá ngổn ngang khắp nơi.
Vèo…
Bà ấy vung tay lên.
Mấy trăm tảng đá xung quanh Lục Minh bỗng ghép lại với nhau, tạo thành một hòn đảo nhỏ.
"Nào."
Lục Minh đỡ Lục Nhan lên.
Ánh mắt của Thu Thư Nghi lạnh lùng lướt qua, tập trung vào vị trí của hai người, bỗng chốc biến mất ngay tại chỗ, rồi lại xuất hiện trước mặt cả hai.
"Chào tiền bối."
Lục Minh kính cẩn nói.
"Chào con."
Thu Thư Nghi mỉm cười, dịu dàng như ngọc.
Không hổ là sư phụ của chị gái.
Lục Minh thầm khen trong lòng, vị tiền bối này chắc chắn là giai nhân tuyệt thế thời cổ đại, y như cái tên của bà ấy, ngập tràn...
Có điều, suy nghĩ của anh vẫn chưa định hình đã nhìn thấy Thu Thư Nghi đau lòng ôm lấy Lục Nhan, mà Lục Minh vốn đang ôm chị gái lại bị bộ ngực lớn của tiền bối thẳng thừng đẩy ra.
???
Vẻ mặt của Lục Minh ngơ ngác.
Ơ...
Đàn hồi thế cơ à... Ý gì vậy?!
"Tiểu Nhan Nhan, có bị thương không?"
"Có phải sư phụ đã tới trễ không?"
"Tên hèn Nguyệt Ảnh đó đã dụ dỗ con rồi à?"
"Đệ tử truyền thừa của bà đây mà cũng dám cướp đoạt, nếu không phải tôn trọng ông ta là lão tiền bối, ta đã sớm phá hủy cái truyền thừa rách nát của ông ta... Hừ! Lão già không biết xấu hổ!"
Thu Thư Nghi càm ràm.
Ùng...
Bà ấy ấn vào người Lục Nhan, kiếm khí bắt đầu khởi động giúp đỡ Lục Nhan chữa trị vết thương, có điều, bà ấy bỗng khựng lại.
"Ủa?"
"Không ngờ con còn chưa tự hủy à?"
"Xem ra thực lực của kẻ địch lần này không ổn lắm."
Thu Thư Nghi ngạc nhiên nói.
Lục Minh: "..."
Hình như phong cách của tiền bối này không giống với tưởng tượng?
"Sư phụ."
Lục Nhan thở dài: "Chú ý hình tượng."
"Không sao."
Thu Thư Nghi nói với Lục Nhan: "Em trai của con cũng là em trai của ta, người một nhà, không sao cả."
Nói xong, bà ấy nhìn về phía Lục Minh.
"Lục Minh đúng không."
"Nghe tiểu Nhan nhắc đến con rất nhiều lần."
"Tốt lắm!"
"Tuổi còn trẻ đã là... Ừm... Chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao."
"Uầy..."
Thu Thư Nghi dừng một chút, cẩn thận quan sát Lục Minh, cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười, bà ấy khen ngợi từ tận đáy lòng: "Đứa trẻ này đẹp trai thật đấy!"
Lục Minh: "..."
Không hổ là tiền bối!
Ngay cả cách khen người khác cũng... trội như vậy.
Thể hiện một cách tinh tế thứ cảm xúc thật sự không tìm được chỗ để khen lại không thể không khen.
"Ồ."
"Nếu đã là em trai..."
"Ta sẽ tặng một món quà gặp mặt nho nhỏ."
Bàn tay nhỏ của Thu Thư Nghi đặt trước ngực Lục Minh.
Ầm!
Một luồng kiếm khí chợt dũng mãnh tiến vào!
Đây là...
Đôi mắt của Lục Minh bỗng nhiên trợn to, chỉ thấy luồng kiếm khí tràn vào bên trong cơ thể, chữa lành tất cả vết thương và mối họa ngầm trong cơ thể của Lục Minh trong chớp mắt, thậm chí còn mạnh hơn!
Hiển nhiên, Thu Thư Nghi nhìn ra được nội thương trong cơ thể anh, rất nhiều cơ quan đều đã vỡ nát, bà ấy không muốn để Lục Nhan lo lắng về vết thương của anh nên đã chữa trị giúp anh.
Không hổ là tiền bối!
Lục Minh cảm kích trong lòng.
Có điều, ngay lúc này, kiếm khí kinh khủng kia quá mức mạnh mẽ, vẫn còn dư lại chín phần sau khi giúp Lục Minh chữa lành vết thương! Sau đó, dường như bà ấy suy nghĩ đến việc lúc nãy lá gan của Lục Minh bị tổn thương nghiêm trọng nhất...
Vì vậy, luồng kiếm khí lại quay về chỗ lá gan.
Sau đó...
Ầm!
Gan lại nổ tung lần nữa!
Lục Minh:???
Bà mợ nó!
Có phải sư đồ mấy người có gì hiểu sai về bộ phận này không?!
Vì sao mỗi lần cường hóa đều phải nổ gan vậy!
Ầm!
Ầm!
Lá gan nổ đùng đoàng.
Kiếm khí không ngừng tôi luyện và hoàn thiện, cuối cùng biến mất.
Lá gan vốn dĩ trở nên yếu đuối sau khi vụ tự nổ của Lục Minh, giờ đã trở nên cực kì mạnh mẽ.
Ầm!
Lá gan rung động.
Lục Minh thậm chí có thể cảm giác được năng lượng xung quanh.
Đây… được coi là gì?
"Cũng không tệ lắm."
Thu Thư Nghi vỗ ngực Lục Minh.
"Cảm ơn."
Lục Minh cười cay đắng.
"Không có gì."
"Đã nói là người một nhà mà."
Thu Thư Nghi rất hài lòng.
"Sao sư phụ tới sớm vậy?"
Lục Nhan thở dài.
Dựa theo dự tính của cô, cho dù nhanh nhất thì sư phụ cũng phải tốn một khoảng thời gian.
"Con nói xem?"
Thu Thư Nghi liếc nhìn cô ấy: "Con mất liên lạc quá lâu, ta hơi lo lắng nên bảo người ta suy đoán ra vị trí ước chừng của con, sau đó đuổi thẳng tới đây."
"Có gì phải lo lắng
đâu."
Lục Nhan nghi ngờ: "Cũng không phải là lần đầu tiên."
"Đúng vậy."
Thu Thư Nghi cười lạnh lùng: "Quả thật không phải lần đầu tiên, lần đầu tiên con mất liên lạc bảy ngày, rồi tự hủy... Lần thứ hai mất liên lạc mười ngày, cũng tự hủy..."
Lục Minh: "..."
Được.
Xem ra chị gái cũng không phải là kiểu người khiến người ta bớt lo.
"Nếu lần này ta tới muộn một chút."
Thu Thư Nghi nhìn tình trạng trước mắt: "Chắc con cũng phải tự hủy."
"Chuyện nhỏ mà."
Vẻ mặt của Lục Nhan rất bình thản.
Tự hủy gì đó...
Dù sao cũng có thể tu luyện lại, có gì phải lo lắng chứ.
"Tự hủy là chuyện nhỏ, nếu con bị bắt đi mất mới là chuyện lớn."
Thu Thư Nghi cười lạnh lùng: "Với kiếm tu có thực lực mạnh mẽ, thấy đệ tử có thiên phú tốt thì đầu óc đều sẽ bị úng nước, cưỡng ép nhét truyền thừa vào! Thật không biết xấu hổ, nếu kiếm ý trong cơ thể của con vẫn còn thì ta không lo lắng, nhưng nếu đúng lúc dùng hết kiếm ý, lại gặp phải truyền thừa Nguyệt Ảnh, đoán chừng lão già đó sẽ thẳng thừng truyền lại truyền thừa cho con."
"Đúng thế!"
Lục Minh cũng cho là đúng.
Những câu nói này quá chính xác.
Quả thật Nguyệt Ảnh đã làm như vậy, có điều không phải cho Lục Nhan, mà là mình.
Ha ha.
Lục Nhan chỉ cười.
Nguyệt Ảnh có cần thể diện hay không thì cô ấy không nhìn ra, dù sao truyền thừa hiện nay của cô ấy cũng được truyền kiểu đó… Có người không biết xấu hổ nhân lúc cô ấy ngủ...
...
Mà giờ khắc này, đám người Cao Thiên Lang vẫn đang ngâm mình trong nước, ấm ức nhìn về phía ba người đang nói chuyện ở đằng xa.
Nghe trộm là điều không thể.
Bọn họ vốn không dám nghe trộm tiền bối cấp bậc này nói chuyện, không có lời mời của tiền bối ấy, bọn họ cũng không dám đi lên...
Có điều, dù sao cũng an toàn rồi.
Cứ chờ cứu viện là được.
"Anh ơi."
Cao Tiểu Tinh rất vui vẻ: "Anh không sao chứ?"
"Không sao."
Cao Thiên Lang vui mừng.
Anh ta biết, em gái có tấm thẻ đó nên không hề có vấn đề gì.
Có điều...
Ánh mắt của anh ta rơi vào trong quần áo của em gái.
Hình như nơi đó có một vài vết máu mờ mờ.
"Em bị thương hả?"
Anh ta kéo ống tay áo của Tiểu Tinh lên, lộ ra cánh tay, lập tức nhìn thấy mấy vết máu.
"Em..."
Cao Thiên Lang tức giận: "Là những người đó làm sao?"
"Không phải."
Cao Tiểu Tinh nhanh chóng kéo áo xuống: "Anh, em, là tự em làm đó... Không sao đâu, em chỉ muốn lấy chút máu xem có thể thu hút một số thú dữ xung quanh đây hay không..."
"..."
Cao Thiên Lang im lặng thật lâu.
"Những con trâu biển đó..."
"Là em triệu hồi ư?"
Anh ta kinh ngạc.
"Không phải."
Cao Tiểu Tinh xua tay lia lịa, sắc mặt đỏ bừng: "Mấy con ban đầu thì không phải... Những con sau đó thì có thể là vậy."
"..."
Cao Thiên Lang cảm thấy lo lắng.
Em gái bị trâu tập kích hai lần đến mức bị thương nặng thì bỏ đi, bây giờ lại tự triệu hồi trâu biển tới... Có phải em gái có chứng bệnh tâm lý gì không?
Haiz, người làm anh như anh ta thật không xứng đáng.
Cao Thiên Lang vô cùng đau lòng.
Khuôn mặt bé nhỏ của Cao Tiểu Tinh đỏ bừng, không dám nói nữa.
Hình như những con trâu biển đó không phải do mình gọi tới, hình như những con trâu biển trước đó vẫn chưa đi xa, vì vậy bản thân mình lấy tí máu ra mới thu hút bọn nó đến.
Nhưng cô ta lại không dám nói.
Nếu không, nếu không Lục Minh bại lộ thì phải làm sao?
Bây giờ cô ta đã không còn ghét Lục Minh nữa, nhất là khi Lục Minh còn xả thân cứu cô ta trong truyền thừa!
...
"Lão Triệu, cậu thật sự không được truyền thừa sao?"
Ngưu Tinh Hải thấp giọng nói.
"Không."
Triệu Vân Sơn cũng rất thất vọng.
Thật sự không hề gặp được truyền thừa.
"Ở trên người nào?"
"Không biết, có điều rất có thể là Vương Hiên."
Triệu Vân Sơn thấp giọng nói.
Trong những người này, tỷ lệ của Vương Hiên cao nhất.
"Thật không?"
Ngưu Tinh Hải như có điều suy nghĩ: "Cậu thật sự không muốn thắt chặt quan hệ sao? Sau khi thân quen, nói không chừng Vương Hiên sẽ dạy cho cậu vài kỹ năng truyền thừa."
"Ha ha."
Triệu Vân Sơn liếc nhìn ông ta, ông cho rằng ông đây là Ngô Hồng Phi sao?
Ông đây giống cái tên nghèo rớt mồng tơi đó à?
Ngoại trừ bản thân truyền thừa, anh ta không quan tâm đến những thứ khác.
Có điều, bảy lần truyền thừa liên tiếp, anh ta thật sự mờ mịt.
"Lão Ngưu."
Triệu Vân Sơn bỗng nhiên nói: "Lần này, e là tôi không thể tiếp tục kiên trì nữa."
"!!"
Ngưu Tinh Hải chấn động tinh thần: "Cậu muốn từ bỏ sao?"
"Ừ."
Triệu Vân Sơn trầm trọng nói.
Kiếm tu... là ước mơ của anh ta!
Anh ta sẵn lòng từ bỏ tất cả, quanh quẩn giữa lằn ranh sống chết hết lần này đến lần khác vì ước mơ của bản thân!
Mà bây giờ...
Bảy lần truyền thừa!
Anh ta không thể không hoài nghi, bản thân thật sự không có thiên phú trở thành kiếm tu.
Con đường này quá khó khăn, cất bước quá khó khăn, quá trình quá khó khăn, trở thành kẻ mạnh lại càng khó khăn muôn phần, thiên phú, tài nguyên, trí tuệ, thiếu một thứ cũng không được.
"Được thôi."
Ngưu Tinh Hải im lặng.
Triệu Vân Sơn... cuối cùng đã từ bỏ.
Thiên phú của anh ta vốn rất bình thường, vẫn luôn dựa vào tài nguyên để thúc đẩy, trong nhà cũng không có truyền thừa huyết mạch gì, có thể đi đến bước này đã rất không dễ dàng!
Bây giờ, anh ta chỉ có thể từ bỏ ước mơ kiếm tu, trở về thừa kế đế chế thương mại trăm tỷ của cha...