Hai ngày sau.
Lục Minh quay lại trường học.
Anh chen lẫn vào đám sinh viên mới nhập học. Lưng anh đeo một chiếc ba lô, nhìn qua cũng không khác bất kỳ sinh viên mới nhập học béo mập nào khác, trông rất khiêm tốn.
"Ôi, thực tập ư, mong chờ quá đi."
"Nghe nói còn cộng rất nhiều điểm rèn luyện nữa đó."
"Nhưng... hai ngày trước tôi nghe một đàn anh nói, thực tập này không hay ho gì đâu… Lừa đảo đấy."
"Sao có thể chứ, đây là chính sách bắt buộc của cấp trên đấy!"
"Đúng đấy, đừng có đồn đại lung tung."
Một vài người xì xào thảo luận.
Mỗi người đều đeo một chiếc ba lô to đùng, trông không khác gì dáng vẻ đi du lịch.
Ha.
Lục Minh nở nụ cười nơi khóe môi, đám nhóc đáng yêu thật.
Mặc dù lòng người ở thế giới này hiểm ác đáng sợ, nguy hiểm luôn rình rập mọi lúc mọi nơi, nhưng không thể không nói, đám nhóc mới nhập học này thật sự rất đáng yêu.
Rất nhanh.
Từng chiếc xe của trường học xuất phát, chạy mấy tiếng đồng hồ về phía vùng ngoại thành, đưa những sinh viên mới đến khu mỏ.
Đó là một dãy núi cực kì lớn.
Nhà máy thực tập lần này nằm ở lưng chừng núi, đám sinh viên có thể ăn cơm, nghỉ ngơi và hoạt động giải trí đơn giản ở đây.
Vùng mỏ nằm ở vị trí cao hơn với những hầm mỏ đan xen phức tạp, mà nhiệm vụ thực tập lần này chính là đi vào trong hầm mỏ đào đá năng lượng.
"Nào, mọi người tập trung lại nào, hôm nay được ăn ở miễn phí. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, thức ăn khác nhau cần sử dụng đá năng lượng nộp lên để đổi... Nộp càng nhiều đá năng lượng có thể đổi được thức ăn và điều kiện ở tốt hơn, thậm chí là hoạt động giải trí..."
"Ôi, còn có thể như vậy ư?"
Đám sinh viên kinh ngạc reo lên.
"Mau nhìn đi, đống đồ ăn này còn được phân cấp bậc đó, còn có bữa ăn tu luyện trong truyền thuyết nữa kìa."
Một vài sinh viên vui mừng nói.
Bữa ăn tu luyện sử dụng một ít thịt dồi dào năng lượng hoặc linh thảo để làm nguyên liệu nấu cơm, rất có lợi đối với việc tu luyện sau khi ăn nó.
Rất nhiều sinh viên lập tức hứng khởi.
Thứ đồ ăn này...
"Hình như điều kiện ký túc xá cũng phân cấp bậc đó. Cấp bậc cao nhất có thể đổi thành phòng luyện công."
Mọi người vui mừng.
Phòng luyện công!
Đó là căn phòng chuẩn bị riêng cho người tu luyện, nồng độ năng lượng bên trong phòng rất cao, tốc độ tu luyện rất nhanh. Không ngờ nơi đây cũng chuẩn bị loại phòng này.
"Mọi người nhìn ra đây đi."
Lại là một tiếng kêu kinh ngạc.
Mọi người vừa đi đến nhìn, lập tức vui sướng.
Thiết bị game ảo cảnh giả lập!
Lại còn là thể loại game ảo cảnh cấp cao nhất nữa chứ!
Trời ơi.
Đây chính là thiết bị game mô phỏng đó!
Rất nhiều người trong số bọn họ có điều kiện gia đình bình thường, cả đời chẳng thể tiếp xúc với thiết bị ảo cảnh cấp cao như vậy, lúc này đều đã vui đến nhảy cẫng lên.
Đây chính là ảo cảnh giả lập ư!
Nghe nói trong game mô phỏng này cái gì cũng có!
Còn có những chị gái trong truyền thuyết nữa…
Bọn họ nghĩ thôi cũng đã thấy kích động.
Điểm!
Điểm!
Tất cả sinh viên đều hưng phấn như vừa hít thuốc lắc.
Những nhân viên phụ trách dẫn họ tới đây đều rất hài lòng, nhìn xem, đám trẻ sinh viên thực tập này quả thật rất dễ phục vụ, đưa ra chút lợi cỏn con...
Chậc chậc.
Đã không từ cực nhọc.
Còn giành nhau công việc nữa chứ?
Mà giờ khắc này.
Trong đám người.
Lục Minh hòa vào đám đông một cách khiêm tốn.
Nhìn đám sinh viên vui sướng, anh lộ ra nụ cười hiền từ như người cha.
Những đứa nhỏ ngốc này...
Chúng thật sự cho rằng đơn giản như vậy sao?
Đây chính là quá trình lừa đảo đó, năm ngoái Lục Minh bé nhỏ cũng đã trải qua một lần rồi.
Từ ăn, ở cho đến giải trí, nhà máy này đều đề ra cấp bậc dịch vụ rõ ràng - cấp S, cấp A, cấp B, cấp C, chỉ cần cung cấp đầy đủ điểm là có thể đổi được.
Những dịch vụ này không chỉ có thể dùng để hưởng thụ và tu luyện, nó còn có thể dùng để...
Chia sẻ trạng thái.
Đặc biệt là trong nhóm các sinh viên.
Lục Minh nhìn thử, đã có một vài sinh viên thích hư vinh bắt đầu tranh đua rồi.
"Tuổi trẻ mà."
Lục Minh thở dài thật sâu.
Tranh đua cái gì chứ?
Đều là vòng tuần hoàn mệt mỏi!
Làm sao có thể đạt được những dịch vụ cao cấp này chứ?
Đổi điểm ư.
Vậy những điểm này từ đâu mà có?
Đào mỏ ư!
Công việc đào mỏ bình thường ngày tám tiếng chỉ đủ cho anh có cơm ăn ba bữa thôi!
Muốn nhiều hơn ư?
Vậy sẽ phải nỗ lực làm việc hơn!
Một ngày mười tiếng, mười hai tiếng, không đủ! Chỉ có mỗi ngày làm việc mười sáu tiếng, mười tám tiếng mới có thể đổi được những dịch vụ cao cấp này!
Mà giá trị mà một sinh viên có thể sáng tạo ra trong thời gian này...
Vượt xa những thứ này!
"Hình như cậu biết được điều gì đó."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lục Minh nhìn lại, người nói chuyện là một thiếu niên tóc bạch kim trông cũng khá đẹp trai, chỉ kém anh một chút thôi. Điểm bắt mắt nhất ở cậu ta chính là cây cung sau lưng cậu ta, trong túi bên hông hình như còn cắm một mũi tên.
"Cung thủ?"
Lục Minh hơi kinh ngạc.
Trong trí nhớ của Lục Minh bé nhỏ hình như đúng là có nghề nghiệp này.
Nhưng thông thường, người chọn nghề này tương đối ít, bởi vì tốn nhiều tiền... Phí bảo dưỡng cung, phí mua mũi tên đều là một khoản tiền lớn.
Có lẽ.
Đây chính là nguyên nhân tại sao ở đâu cũng thấy chuyên gia nguyên tố.
"Đúng."
Thiếu niên tóc bạch kim khẽ gật đầu.
"Mũi tên của cậu chỉ còn lại có một cái thôi ư."
Lục Minh nhìn túi đựng tên của cậu ta.
"Ừ, bởi vì khá tốn tiền."
Biểu cảm của thiếu niên tóc bạch kim khá là bất đắc dĩ.
"Đương nhiên vẫn đỡ hơn tốn giấy, dù sao cậu cũng là xạ thủ mà."
Lục Minh cho là điều đương nhiên.
"??"
Thiếu niên tóc bạch kim không hiểu gì.
Xạ thủ... Có liên quan gì đến tốn giấy chứ?
"Tôi tên Hạ Vũ."
Thiếu niên tóc bạch kim giới thiệu: "Tôi vừa thấy biểu cảm của cậu, hình như cậu hiểu biết chút ít về hoạt
động thực tập lần này."
"Năm ngoái tôi từng tham gia."
Lục Minh nhún vai.
"Thì ra là đàn anh."
Hạ Vũ nghiêm nghị: "Vừa rồi tôi có xem qua những dịch vụ cao cấp kia, có vẻ rất ổn, điều duy nhất khiến người ta lo lắng chính là hiệu suất giành được điểm, cho nên…"
"Cậu đoán đúng rồi."
Lục Minh cười nói.
"Quả nhiên."
Hạ Vũ thở dài.
Cậu biết mà, trường học sẽ không chu đáo đến vậy đâu.
Đúng lúc này, thầy giáo lại đi đến để phát bản đồ khu mỏ, bởi vì trong hầm mỏ rất lớn và phức tạp nên cần có bản đồ chỉ dẫn.
Soạt!
Lục Minh lật mở bản đồ.
Trong khu mỏ không thay đổi gì lớn lắm so với năm ngoái.
Khu mỏ chia làm hai khu vực, bên ngoài chính là khu đào mỏ, bên trong đều là những hầm mỏ rắc rối phức tạp, đan xen lẫn nhau. Ở chỗ sâu hơn còn có khu khai thác và khu vực chưa mở rộng xong.
"Khu đào mỏ sâu hơn năm ngoài một chút."
Lục Minh hiểu rõ.
Hiển nhiên lại có một phần khu vực được mở rộng thành khu đào mỏ.
"Nhớ rõ đây!"
"Không được vào khu vực khai thác, bên trong có máy móc cỡ lớn đang mở rộng hầm mỏ, rất nguy hiểm đấy."
"Hiểu chưa?"
Thầy giáo quát lên
"Hiểu rồi ạ."
Tất cả sinh viên đồng thanh trả lời.
"Được rồi, ăn xong cơm tối ai về ký túc xá nấy nghỉ ngơi, ngày mai 6 giờ bắt đầu làm việc."
"Dạ!"
Các sinh viên lập tức giải tán.
Sau khi cảm ơn Lục Minh, Hạ Vũ cũng rời đi.
Hạ Vũ...
Lục Minh như có điều suy nghĩ.
Một cậu nhóc đẹp trai cao ngạo có giọng nói lạnh lùng và mái tóc bạch kim... và cả cây cung của cậu ta, rõ ràng có chất liệu không tầm thường.
Nói thế nào nhỉ?
Vừa nhìn đã biết rất đắt!
Nhưng một người đến mũi tên bình thường cũng không dùng nổi, sao có thể dùng cây cung tốt như vậy được chứ?
Thú vị đấy.
Khóe miệng của Lục Minh lộ ra một nụ cười.
Nhưng anh không có lòng dạ quan tâm đến người khác. Thời gian của hoạt động thực tập lần này rất quý giá, anh phải nắm bắt thật tốt, ngày hôm nay còn có thể làm vài thứ chuẩn bị.
Đứng dậy.
Anh đang định quay về, chợt thấy một đám công nhân đang khiêng thiết bị đi ngang qua trước mắt mình, họ đang đi vào sâu bên trong vùng mỏ.
Công nhân...
Lục Minh lập tức nảy sinh nghi ngờ, bên này làm việc đến muộn vậy sao?
"Thầy ơi, những người này là ai vậy?"
Lục Minh làm bộ không để ý đi đến bên người thầy giáo, lẩm bẩm nói: "Trông thật hung dữ."
"Bình thường thôi, nếu để em ngày nào cũng tăng ca xem em có dữ không?"
Thầy giáo lơ đễnh: "Vừa rồi lúc nói chuyện, thầy nghe nhân viên phụ trách nói năng lượng trong hầm mỏ gần đây sắp cạn kiệt rồi, bên khu khai thác cũng không có tiến triển, cấp trên thúc giục suốt, những công nhân này đã tăng ca liên tục hai tháng rồi, nếu năm nay bọn họ vẫn không có tiến triển..."
"E rằng năm sau chúng ta lại phải tìm đơn vị hợp tác mới."
Thầy giáo bĩu môi.
"Thì ra là thế."
Lục Minh bừng tỉnh.
"Được rồi."
Thầy giáo lấy lại tinh thần, bản thân nói chuyện này với một sinh viên làm gì không biết, lập tức xua tay: "Mau đi ăn cơm đi."
"Vâng ạ."
Lục Minh xoay người rời đi.
Đêm khuya.
Đám sinh viên đều đã ngủ từ sớm.
Ký túc xá cấp thấp nhất này tuy đơn sơ, nhưng dường như cũng có hiệu quả an thần nhất định, xem ra đám nhân viên trong nhà xưởng này cũng biết ngủ đủ giấc mới có thể làm được nhiều việc.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Đám sinh viên hưng phấn chạy tới hầm mỏ.
Bọn họ vừa bước vào hầm mỏ liền thấy rõ ràng, trên mặt đất và vách tường của hầm mỏ có những tảng đá kỳ dị đầy tạp chất, đây chính là mục tiêu của họ - đá năng lượng.
Điểm!
Những thứ này đều là điểm!
Đôi mắt của đám sinh viên đỏ bừng.
Đương nhiên, lấy đá năng lượng không hề đơn giản, cần dùng cuốc đào rất lâu mới có thể lấy nó ra, phải cẩn thận, không được gây tổn thương đến đá năng lượng.
"Ừ…"
"Dùng cuốc nhỏ tạo ra kẽ hở, sau đó dùng cuốc lớn gắng sức đào ra."
Đám sinh viên đang nhớ đến "Nhập môn hướng dẫn đào mỏ" hôm qua, đều làm theo trình tự một cách nghiêm khắc. Một lát sau, cuối cùng cũng đào ra được khối đá năng lượng đầu tiên.
Nhưng...
Thời gian tiêu hao có vẻ hơi nhiều?
Tròn ba mươi phút mới lấy ra được khối đá năng lượng đầu tiên!
"Chắc là do mình chưa thuần thục."
"Ừ…"
"Luyện nhiều sẽ nhanh thôi."
Đám sinh viên tự an ủi mình.
Nhưng một ngày trôi qua rất nhanh, thời điểm tổng kết buổi chiều, tâm trạng của bọn họ hoàn toàn sụp đổ.
Bởi vì sau một ngày làm việc mệt mỏi mà hưng phấn, họ mới khiếp sợ phát hiện bản thân làm việc gần mười tiếng cũng chỉ đủ cơm ăn!
Giải trí?
Tu luyện?
Vốn không tồn tại!