Bậc Thầy Thẻ Bài

Mấy cô bé bây giờ đều chơi lớn như vậy sao?


trước sau

Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Vòng loại của cúp học viện đã tuyên bố kết thúc.

Khi danh sách được công bố, trên mạng lập tức dậy sóng, bởi vì trong top 100 học viện lần này có một cái tên lạ hoắc - Học viện Kỹ thuật nghề Tam Xá Khẩu!

"Đây là học viện gì vậy?"

"Có phải gõ sai tên rồi không..."

"Học viện kỹ thuật là gì?"

Mọi người đều vô cùng tò mò.

Chưa từng nghe nói có học viện kỹ thuật vào được top 100.

Họ tìm kiếm thông tin về đội tham gia trận đấu này, sau đó càng cảm thấy rung động, bởi vì các thành viên trong đội tham gia thi đấu đều là người tu luyện hai sao!

Đúng vậy.

Năm người tu luyện hai sao!

"Sao bọn họ có thể lọt vào top 100 vậy?"

"May mắn? Đối thủ trùng hợp đều là những người kém hơn mình sao?"

"Hai sao đấy! Từ vòng đấu thứ tư đã toàn ba sao rồi đấy?"

Mọi người ngạc nhiên.

Họ thậm chí còn nghi ngờ là do cúp học viện gian lận, dù sao thì Lục Minh quá đẹp trai, nhìn giống như cố ý đẩy ra để tạo độ chú ý.

Họ đã thấy nhiều rồi.

Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy video quay lại trận đấu mới biết được, thì ra người tu luyện hai sao có thể mạnh đến như vậy...

Mạnh mẽ đấu với bốn sao?!

Siêu thật!

"Thì ra cậu ta không chỉ có vẻ ngoài."

"Nghe nói hiệu quả nổ tung của Kiếm Lạc đã làm cho mọi người bay ra ngoài."

"Lợi hại."

Mọi người cảm thán vô vàn.

Đương nhiên những thảo luận về Lục Minh cũng chỉ là số ít.

Dù sao điều mà mọi người quan tâm vẫn là những cái tên trong top đầu, là những học viện mạnh nhất, ví dụ như Học viện Đệ Nhất!

Những học viện đó có sự tồn tại của năm sao!

Đây cũng là cơ hội hiếm hoi để mọi người chứng kiến những người tu luyện năm sao đấu với nhau!

Đây mới là điểm mà mọi người quan tâm!

...

Mà vào lúc này.

Ở một nơi nào đó.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Thiên Quân ngơ ngác xem những bình luận về Kiếm Lạc trên mạng, bởi vì hôm nay ông ta đã nhận được vô số cuộc gọi để xác nhận cách thức thi triển chính xác của Kiếm Lạc...

???

Kiếm Lạc còn có thể có cách thức thi triển gì?

Không phải là dùng kiếm khí đâm chính bản thân mình, sau đó bùng phát hiệu quả mạnh mẽ sao?

Hơn nữa, năng lực này chỉ có thể kết hợp với dòng máu của nhà họ Vương bọn họ mới phát huy được hiệu quả mạnh nhất!

Còn có gì để hỏi nữa?

Sau đó... ông ta thấy được video trên mạng.

Xung quanh đều là sương mù, Lục Minh hét lên một tiếng "Kiếm Lạc", ngay lúc đó, có chín người bị đánh bay ra ngoài, trong đó có một đống hai sao, một đống ba sao, cùng với một kiếm tu bốn sao!

???

Đây là năng lực quỷ quái nào vậy?!

Kiếm Lạc không phải dùng như vậy?

Có điều, nghĩ đến việc người ta đã cứu mạng con trai mình, ông ta còn có thể nói gì?

Cho dù ai hỏi đều phải nói là phải!

Có điều ông ta càng xem video của Lục Minh thì càng cảm thấy khó chịu, hình như đứa bé này chỉ có hai sao, hai sao mạnh mẽ đánh bại bốn sao dựa vào phiên bản nâng cấp của Kiếm Lạc!

Chính bản thân Vương Thiên Quân cũng cảm thấy dao động.

"Ừm…"

"Con trai."

"Hay là con đi hỏi Lục Minh xem cậu ta có thể truyền thụ Kiếm Lạc cho con hay không?"

"Khụ khụ."

"Dù sao cũng là kỹ năng của chúng ta, khi người ta sử dụng mạnh hơn chúng ta, hình như hơi mất mặt..."

Vương Thiên Quân thở dài: "Con nhìn xem, cho dù ai hỏi cha về việc Kiếm Lạc thì cha đều nhận hết về mình, có phải nên để Lục Minh chỉ bảo một chút gì đó hay không."

"Hả?"

Vương Hiên mờ mịt.

Đây, đây không phải là kiếm pháp truyền thừa hay sao?

Kiếm pháp truyền thừa của nhà bọn họ đã đến mức phải cần Lục Minh chỉ bảo sao?

Anh ta bỗng nhiên cảm thấy không tự tin lắm về kiếm pháp của nhà mình.

Bộ kiếm pháp này... thật sự có thể làm cho anh ta đuổi kịp Lục Minh sao?

Anh ta rất nghi ngờ.

"Khụ khụ."

Vương Thiên Quân cũng nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, ông ta lập tức tằng hắng một tiếng: "Con trai, con cứ yên tâm, bản chất của kiếm pháp là không ngừng hoàn thiện, điểm mạnh của chúng ta là bộ kiếm pháp này phù hợp với dòng máu của chúng ta."

"Thật sao?"

Vương Hiên nửa tin nửa ngờ.

"Yên tâm đi."

Vương Thiên Quân vỗ vai của con trai mình: "Đừng để ý đến những người khác, tương lai của con sẽ đi được xa hơn."

...

Mà vào lúc này, tại thành phố Thanh Minh, đám người Lục Minh đang chuẩn bị ra về.

Vừa mời đi đến cửa, Thường Lượng đã bị ông chủ của cửa hàng bán kính mắt mang đi, nghe đâu là vì Thường Lượng nên số kính râm tồn kho năm năm nay của ông ta đã nhanh chóng bán sạch, nên mới đặc biệt mời cậu ấy đến trao đổi làm người đại diện gì gì đó...

"Tại sao không cảm ơn tôi chứ."

Trương Tiểu Bàn cảm thấy tiếc nuối.

Ông chủ này không biết đạo làm người gì cả!

Vào thời điểm này, không phải nên mời tất cả mọi người trong đội của họ cùng đi sao?!

Mặc dù ảo cảnh của cậu ta không có hiệu quả như của Thường Lượng, nhưng nếu cố gắng một chút, làm cho năng lực đổi màu mạnh thêm chút nữa thì hiện trường cũng sẽ trở nên vô cùng nhức mắt...

Chắc cũng sẽ cần đến kính râm.

Ông chủ này đúng là không có mắt nhìn hàng gì cả!

Ha ha.

Đám người Hạ Vũ cười lạnh lùng, không có ai để ý đến cậu ta.

"Vẫn ổn chứ?"

Lục Minh nhìn về phía Lưu Viện.

Cô bé này bị thoi mây đánh trúng, đến giờ trên trán vẫn đang chảy máu khiến Lục Minh cảm thấy xấu hổ: "Xin lỗi, tôi vẫn chưa thể kiểm soát được Kiếm Lạc."

"Không sao đâu."

Ánh mắt của Lưu Viện có phần mơ màng, đến bây giờ cô ây cũng không tin được là họ đã lọt vào top 100!

Trời ạ!

Đây là chuyện mà đến nghĩ họ cũng không dám nghĩ!

Lục Minh đã hoàn thành được được việc mà rất nhiều đàn anh trong học viện đều không làm được!

Lợi hại!

Nhất là...

Trong trận cuối cùng, thế mà cô cũng lập công, nghĩ lại vẫn còn thấy kích động đây này.

Đàn anh, đàn anh lợi hại thật!

"Xin lỗi."

Hạ Vũ có phần tiếc nuối.

Cậu ấy chịu trách nhiệm tấn công, thậm chí đã chuẩn bị một kỹ năng rất mạnh đủ để đánh bại một người trong đội đối thủ, nhưng lại sợ phá hỏng kế hoạch của Lục Minh...

Trên thực tế, việc cậu ấy không sử dụng là đúng!

Có điều, rõ ràng cậu ấy muốn giúp nhất, nhưng lại là người duy nhất không giúp được gì trong lần thi đấu này!

"Không sao đâu."

Lục Minh lắc đầu: "Thắng là tốt rồi."

Đúng vậy.

Thắng là tốt rồi.

Nếu như Hạ Vũ phải ra tay, chỉ sợ sẽ là một trận chiến khốc liệt!

Còn bây giờ... kết thúc rồi!

Đối với các học viện trong top 100 mà nói, đây mới chỉ là khởi đầu của vòng loại!

Tiếp theo, bọn họ sẽ đi đến hội trường chính của cúp học viện, bắt đầu cuộc chiến của top 100 dưới sự chú ý của rất nhiều người!

Nhưng đối với những người như Lục Minh mà nói, khi học viện của họ lọt vào top 100, xuất hiện trước mặt mọi người thì cũng đã kết thúc rồi.

Bởi vì thật sự không đánh lại!

Các học viện trong top 100 là gì?

Mỗi một đội đều có bốn sao!

Thứ tự càng cao, thực lực càng kinh khủng!

Số lượng bốn sao trong một đội cũng ngày càng nhiều, thậm chí, ở các vị trí đầu trong top 100 còn có rất nhiều người tu luyện năm sao xuất hiện!

Bọn họ lấy gì để đánh?

Đầu sao?

Còn nữa, vốn dĩ không cần phải đánh tiếp...

Vào top 100 là đủ rồi!

Lục Minh cũng không quên mục đích ban đầu khi tham gia, đó chính là làm cho những người bên trên coi trọng, nhất là người trong đợt khảo sát lần trước. Với thành tích này, anh tin nó đủ để khiến bọn họ coi trọng!

Hơn nữa Lục Minh cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc này.

Mặc dù cuộc thi không tốn quá nhiều thời gian, nhưng phải liên tục chạy tới chạy lui cũng sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện, nếu như bị thẻ gốc đuổi kịp thì mất mặt lắm...

Ồ.

Đệt.

Hôm nay đã lãng phí nửa ngày trời rồi, nhanh về nhà tu luyện thôi!

Lục Minh vô cùng có tinh thần, tốc độ tu luyện dạo gần đây vất vả lắm mới có phần tăng lên, tài nguyên lại khá dư dả nên nhất định phải bỏ xa thẻ gốc.

Mặc dù suy nghĩ như vậy rất không có tiền đồ...

Quay về cửa hàng.

Tiểu Bạch đang lướt màn hình ánh sáng chăm chú xem thứ gì đó, cũng không phát hiện ra Lục Minh đã về.

"Chăm chú vậy?"

Lục Minh lại gần.

"Sư phụ."

Tiểu Bạch vui vẻ: "Sư phụ đã về rồi."

"Em xem gì vậy?"

Lục Minh tò mò, cô nhóc này thế mà lại cũng có lúc xem gì đó đến nhập tâm?

"Không nói cho anh biết đâu."

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Bạch vội vàng tắt màn hình ánh sáng.

Lục Minh ngạc nhiên.

Chao ôi, cô nhóc này lại còn có bí mật cơ à?

Anh cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, khuôn mặt của cô nhóc đỏ bừng như đang xấu hổ... Vẻ mặt này, chẳng lẽ đã xem mấy thứ không thể nói ra?

Cũng đúng...

Trường thành rồi.

Với lại, năm đó anh cũng bắt đầu
học tiếng Nhật vào năm mười hai tuổi...

Chậc.

"Ngoan."

Anh sờ đầu Tiểu Bạch: "Sau này khi xem mấy thứ kia, nhớ phải đợi đến tối, vào trong phòng trùm chăn rồi hẵng xem."

"Hả?"

Tiểu Bạch mờ mịt.

Tại sao muốn xem lại phải chui vào trong chăn?

Có điều, nếu sư phụ dặn dò thì cô bé chỉ cần nhớ kĩ là được.

...

Buổi chiều.

Lục Minh đang chế tạo thẻ bài.

Bỗng nhiên, một đôi tay bé xíu mập mạp che khuất đôi mắt của Lục Minh, giọng nói vui vẻ của Tiểu Bạch cũng vang lên bên tai: "Sư phụ sư phụ, mau qua bên này đi."

Lục Minh: "..."

Được.

Cô nhóc này vẫn còn rất trẻ con.

Tiểu Bạch dẫn anh đến trước một cái bàn, lặng lẽ hỏi: "Sư phụ, anh đoán xem đây là thứ gì?"

Hình như có một món đồ trước mặt.

Anh ngửi thì có mùi thơm thoang thoảng.

Tự nhiên anh nghĩ đến mùi thơm cơ thể của cô gái Tiểu Tinh đó...

Chẳng lẽ là...

Hả...

Mấy cô bé bây giờ chơi lớn vậy sao?

Lục Minh chấn động.

Ồ, cũng đúng, sáng nay Tiểu Bạch còn cố ý xem video, chao ôi, tuổi trẻ bây giờ đúng là biết chơi...

"Sư phụ, sư phụ, anh đoán được chưa?"

Tiểu Bạch tò mò.

"Chưa."

Lục Minh cần thận hỏi từng chút một: "Quần áo?"

"Đương nhiên không phải."

Tiểu Bạch lắc đầu, buông hai tay đang che mắt của Lục Minh ra, lúc này anh mới thấy được, trên bàn lại là hai túi đựng thẻ bài giống hệt nhau!

Túi đựng thẻ bài?!

Lục Minh giật mình.

Lúc nãy...

"Lúc nãy em xem cái này trên màn hình ánh sáng?"

Lục Minh đột nhiên hỏi.

"Dạ."

Tiểu Bạch nghiêm túc nói: "Em xem rất lâu, bọn họ nói đây là túi đựng thẻ bài tốt nhất hiện này, vậy thì sau này khi anh thi đấu sẽ không bị nhìn thấu nữa."

Lục Minh: "..."

Trong lòng anh cảm thấy rất ấm áp, cô nhóc Tiểu Bạch này...

Đúng rồi.

Sau trận đấu lần trước, Tiểu Nghiêm thuận miệng nói một câu, chắc là Tiểu Bạch thấy được khi xem ti vi nên vẫn luôn nhớ đến, âm thầm mua làm quà tặng cho anh!

"Cô bé ngốc."

Lục Minh xoa đầu cô bé.

Tiểu Bạch bỗng nhiên ôm lấy Lục Minh, ôm thật chặt lấy anh: "Cảm ơn sư phụ."

"Cảm ơn anh cái gì?"

Lục Minh buồn cười.

"Tất cả..."

Tiểu Bạch nhẹ nhàng nỉ non: "Đồng ý nhận em... bằng lòng dạy em chế tạo thẻ bài... Còn nữa, bằng lòng giúp cha em bảo vệ ngôi trường này..."

"Đoán được rồi?"

Lục Minh ngạc nhiên.

"Dạ, người ta là thiên tài đó."

Tiểu Bạch cọ cọ trong lòng anh.

Cô bé là thiên tài vượt qua giáo dục cơ sở khi mới mười hai tuổi, sao có thể không nghĩ ra chuyện đơn giản như vậy.

"Em ấy à."

"Đoán được cũng không nói với anh?"

Lục Minh cười khổ.

Cô bé kia...

"Em không giúp gì được."

"Cho dù có nói ra thì cũng chỉ thêm phiền..."

Tiểu Bạch nghiêm túc nói: "Lúc trước cha đã từng nói, không thể làm phiền người lớn, nhất là vào lúc nguy hiểm, em, em sẽ không thêm phiền..."

Lục Minh thở dài.

Giang Phong à, ông có tài đức gì mà lại có một cô con gái như vậy?!

"Ngoan."

Lục Minh cười: "Về sau có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, phải tin tưởng sư phụ, có biết không?"

"Dạ."

Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

Cô bé vẫn luôn rất tin những lời mà sư phụ nói!

"Ừm..."

Lục Minh suy nghĩ một chút: "Chỉ có một vấn đề?"

"Là gì ạ?"

Tiểu Bạch ngẩng đầu.

"Túi đựng thẻ này của em, có phải em dùng tiền tiêu vặt của mình mua hay không?"

"Dạ."

"Đáng tiếc quá."

"Dạ?"

Tiểu Bạch hoang mang.

"Không thể tìm lão Giang để lấy tiền..."

Lục Minh tiếc nuối.

Quà do Tiểu Bạch dùng tiền tiêu vặt của mình để mua, chắc là lão Giang sẽ không chi trả, nếu đây là do anh mua bằng "tiền công" thì chắc chắn không thành vấn đề.

"Sư phụ!"

Tiểu Bạch giậm chân.

Đáng ghét!

Sư phụ xấu xa, thật sự không biết chọn trường hợp để nói gì cả!

Hừ!

Tiểu Bạch quay đi không để ý đến anh.

...

Hai chiếc túi đựng thẻ bài xinh đẹp, Tiểu Bạch và Lục Minh mỗi người một chiếc.

Rất tinh xảo.

Lục Minh quan sát cẩn thận, thậm chí còn có thể thấy được vài dấu vết khi gia công năng lượng, đúng vậy, túi đựng thẻ bài bán chạy nhất sao có thể chỉ là may vá đơn thuần?

Món đồ này... sở hữu năng lượng rất mạnh!

Che giấu.

Ngăn cách.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


An toàn.

Bên trong túi đựng thẻ bài có vài khoảng trống, Lục Minh cố ý kiểm tra một chiếc thì phát hiện mấy vị trí này lại là khe vi mạch, dùng để hỗ trợ thẻ bài một cách tốt hơn.

Anh có thể thêm vào các con chip để giám sát và hỗ trợ cho thẻ bài, ví dụ như việc kiểm soát nhiệt độ đơn giản nhất...

Lục Minh rất ngạc nhiên.

Thẻ bài...

Thẻ bài cũng cần phải giữ ấm và đông lạnh?

Có phải là sữa đâu.

Thần kỳ thật.

Nhưng mà, cho dù những tính năng này không dùng được, nó cũng tốt hơn chiếc túi đựng thẻ bài của anh nhiều, hơn nữa, đây là món quà đầu tiên mà Tiểu Bạch tặng cho anh.

Ừm...

Hì hì...

Lục Minh vui vẻ thay túi đựng thẻ bài.

Buổi tối.

Khách trong cửa hàng rất thưa thớt.

Lượng khách thường ngày chỉ có khoảng hai đến ba người.

Lục Minh suy nghĩ một chút, chi bằng đóng cửa một hôm rồi dẫn Tiểu Bạch ra ngoài ăn cơm.

"Tiểu Bạch."

"Dạ."

"Đi, sư phụ dẫn em đi ăn cá nướng."

"Dạ."

Tiểu Bạch rất vui vẻ.

Hai người sửa soạn một chút, chuẩn bị xuất phát.

Nhưng đúng lúc đó, anh chàng giao hàng chuyển phát bỗng nhiên đi đến: "Lục Minh, có bưu kiện chuyển phát nhanh cho anh."

"Được."

Lục Minh ký nhận trong hoang mang.

Chuyển phát nhanh?

Chị lại gửi thứ gì cho anh sao?

Bình thường, Lục Minh chỉ nhận được chuyển phát nhanh của chị, thỉnh thoảng Lục Nhan lại gửi cho anh một ít tư liệu hoặc đặc sản địa phương gì gì đó...

Lần này là...

Lục Minh mở gói hàng ra.

Bên trong là một chiếc hộp kín được đóng gói kĩ càng.

Lục Minh chau mày, cẩn thận mở một góc của chiếc hộp, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, bởi vì anh cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc...

Thứ này...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện