Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Cửa hàng.
Sắc mặt của Lục Minh và Tiểu Bạch nghiêm nghị.
Hai người nhìn chằm chằm một góc hộp lộ ra ngoài và mùi máu tươi tràn ra, bày sẵn trận địa đón địch, ngay cả thẻ gốc cũng bị kéo qua luôn!
Máu...
Trong này...
Là gì?!
Lục Minh suy tư, nhìn chiếc hộp này lại liên tưởng đến mấy trăm tập phim võ hiệp mình đã từng xem kiếp trước, lẽ nào là đầu người mà kẻ địch gửi tới?
Đáng sợ!
Anh không có người quen gì cả...
Lẽ nào là đầu của Trương Tiểu Bàn?
Ồ.
Chắc chắn không bỏ vào được.
Ừm...
Lục Minh lo lắng nhìn.
Hàng chuyển phát nhanh này đóng gói đẹp đẽ như vậy, chắc chắn không phải vật thường, nếu là chị gái, chắc chắn sẽ nói cho mình biết là gì.
Vì vậy, thứ này...
"Ừm..."
Lục Minh đắn đo trong chốc lát: "Hay là ném thẻ gốc vào xem?"
Anh nhìn khe hở này một chút.
Ném thẻ gốc vào chắc không có vấn đề gì đâu.
"Được."
Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
???
Thẻ gốc: "..."
Cứ như vậy bán tôi đi?
"Đừng sợ."
Lục Minh khích lệ: "Đây là cơ hội tốt để rèn luyện mày, là một thẻ gốc, là một thẻ gốc muốn đối chọi với kiếm thai phải có lòng can đảm và sự hiểu biết cơ bản nhất."
"Đúng vậy."
Tiểu Bạch nói một cách rất nghiêm túc: "Thẻ gốc, mày đã lớn rồi, phải học cách rèn luyện lòng can đảm và sự hiểu biết."
"..."
Thẻ gốc run lên.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đồ nhát gan."
Cuối cùng Lục Minh vẫn không ném thẻ gốc vào.
Hết cách.
Dễ bị ô nhiễm.
Suy cho cùng thẻ gốc này cũng là đồ của Tiểu Bạch, nếu bị những dịch thể không rõ làm ô nhiễm, chung quy cũng sẽ ảnh hưởng đến tu hành, nhất là máu gì đó.
"Để anh."
Anh hít sâu một hơi.
Chuyển phát nhanh có máu thì sợ gì?!
Nếu quả thật có vấn đề, chắc cũng không thể nào qua được sự kiểm tra của máy móc chuyển phát nhanh bên kia. Vì vậy dù có vấn đề, cơ bản cũng sẽ không phải là vật nguy hiểm gì!
Soạt!
Lục Minh bất thình lình mở ra.
Trong đó chỉ có một cái chai rất sạch sẽ.
Đóng gói rất kĩ, xung quanh còn có từng tầng bảo vệ.
Theo lý mà nói, bên ngoài không có chút mùi vị nào, nhưng vì quá trình vận chuyển không lấy gì làm nhẹ nhàng của chuyển phát nhanh nên vẫn có một ít máu tràn ra bị bọn họ ngửi thấy.
Ừm...
Thì ra là thế.
"Một chai máu?"
Tiểu Bạch chớp đôi mắt to, rất tò mò.
"Để anh xem."
Lục Minh cũng tràn ngập sự hiếu kỳ.
Anh dùng giấy lau sạch, cẩn thận lấy chai chất lỏng kia ra, lòng không rõ nguyên do, rốt cuộc ai lại gửi cho anh một chai chất lỏng chứ?
Ồ?
Máu của thú dữ mà chị gái lấy được từ trong di tích?
Ấy.
Rất có thể!
Vì vậy, Lục Minh gửi tin nhắn cho chị gái: "Chị, chị có gửi đồ cho em không?"
Bên kia nhanh chóng có tin trả lời.
"Không."
"Em cần gì à?"
"Di tích bên này có một số quái vật kim loại sáu sao, chị có thể tách lấy chút đồ gửi qua, còn có một ít sừng tăng cường tín hiệu nữa, em có cần không?"
Lục Nhan trả lời.
"Không, không cần."
Lục Minh đổ mồ hôi, nhanh chóng từ chối.
Chị gái bá đạo đã có thể xử luôn thú dữ sáu sao rồi! Có điều nói đi cũng phải nói lại, không phải chị ở di tích sao, sao có thể lên mạng được?!
Kỳ lạ...
Lục Minh rất nghi ngờ.
Đúng lúc này, máy truyền tin của anh bỗng vang lên, một cuộc điện thoại gọi tới, Lục Minh tò mò nhận điện thoại, phát hiện cuộc điện thoại gọi tới lại là của cô nàng Tiểu Tinh!
"Chào cô."
Lục Minh khẽ gật đầu.
Sau truyền thừa Nguyệt Ảnh, họ đã rất lâu không gặp nhau rồi.
"Chào, chào anh."
Tiểu Tinh vẫn xấu hổ như trước, khuôn mặt đỏ lựng, ngại ngừng nhìn Lục Minh, nhỏ giọng hỏi: "Anh nhận được thứ kia chưa?"
Hả?
Vẻ mặt của Lục Minh mờ mịt, vật gì vậy?
Đợi đã.
Ánh mắt của anh rơi vào chai máu trước mắt, bỗng nhiên chấn động cả người, khó hiểu nhìn cô gái trước mắt: "Đây là của cô gửi tới?"
"Ừ."
Giọng của Tiểu Tinh nhỏ như muỗi kêu.
"..."
Lục Minh kinh ngạc!
Thật sự.
Anh chẳng thể nghĩ tới, thứ này lại do Tiểu Tinh gửi tới? Máu? Máu của thú dữ? Không thể nào, vậy thì chỉ có thể là...
"Máu của cô?"
Lục Minh khô miệng khô lưỡi.
"Ừ."
Tiểu Tinh càng ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Không phải lần trước anh nói muốn làm thí nghiệm gì đó sao... Tôi, tôi bèn lấy chút máu ra..."
"Tôi, tôi hỏi bác sĩ rồi."
"Hiến máu ở một mức độ nhất định có thể thúc đẩy tuần hoán máu trong cơ thể, vì vậy, vì vậy không sao đâu."
"Cô..."
"Anh cứ làm thí nghiệm trước đi."
Giọng nói của Tiểu Tinh càng ngày càng thấp, sau đó gần như không nghe được nữa.
Lục Minh: "..."
Anh có thể nói gì?!
Í, thí nghiệm gì cần làm lần trước ấy nhỉ?
Bởi vì thời gian quá lâu, anh cũng quên mất rồi... À, trước khi thả thẻ phần mộ phải thả một cân máu, lúc đó anh thật sự chỉ tạm thời động não thôi...
E hèm.
"Tôi làm sai gì sao?"
Tiểu Tinh hơi ngượng ngùng.
"Không."
Sắc mặt của Lục Minh nghiêm nghị: "Vô cùng cảm ơn cô! Có một nghiên cứu, vì thiếu một số yếu tố mấu chốt, vừa hay có thứ này, có thể bắt đầu nghiên cứu rồi!"
Bất kể thế nào, anh nhất định phải ngỏ ý cảm ơn con gái nhà người ta!
"Vậy thì tốt."
Cao Tiểu Tinh yên tâm rồi, dừng một chút, cô ta lại nói: "Anh đừng hiểu lầm, lúc truyền thừa, anh đã cứu tôi và anh trai... Tôi chỉ báo ơn mà thôi."
"Không có gì là cứu hay không cả."
Lục Minh cười: "Cho dù thế nào cũng cảm ơn anh."
"Ừ."
Cao Tiểu Tinh định cúp điện thoại.
"Đợi đã."
Lục Minh chợt nhớ tới một việc, về thẻ đàn trâu!
Trước đây bởi vì hiểu lầm, đạp con gái nhà người ta mấy lần nên mới có một loạt hiểu lầm sau đó, bây giờ Tiểu Tinh đã biết hết...
Nhưng anh của cô ta không biết!
Lục Minh cũng không muốn có một ngày bỗng nhiên bị Cao Thiên Lang biết được sự thật truy giết...
Quá nguy hiểm!
Tuy có chị gái làm hậu thuẫn nhưng Cao Thiên Lang bị kích thích thì có quỷ mới biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì, phải biết rằng pháp luật cũng có cách nói về việc phạm tội có tính kích động...
Nhất là...
Cao Thiên Lang còn là tên cuồng em gái chết bầm!
"Chuyện đó của chúng ta, cô nói với anh cô chưa?"
Lục Minh hỏi.
"Chuyện đó?"
Cao Tiểu Tinh mờ mịt, sau đó phục hồi tinh thần lại, sắc mặt lập tức đỏ bừng, rất ngượng ngùng nói: "Không, không có đâu."
"Tìm cơ hội nói đi."
Lục Minh thở dài.
Chuyện như vậy chủ động nói vẫn tốt hơn.
"Tôi, tôi sẽ tìm thời gian thích hợp nói với anh ấy."
Cao Tiểu Tinh thấp giọng nói.
"Ừ, vậy thì tốt."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Minh yên lòng.
"Tôi, tôi biết rồi."
Cao Tiểu Tinh hốt hoảng cúp điện thoại.
Tuy cô ta biết rất rõ rằng gửi máu cho Lục Minh là vì báo đáp ơn truyền thừa Nguyệt Ảnh, nhưng dù sao đó cũng là thứ riêng tư...
Thảo luận việc này khiến cô ta rất luống cuống.
Còn có chuyện đàn trâu kia...
Cô ta cũng không biết nên đối mặt với thái độ gì, tâm trạng rất phức tạp.
Còn nữa... nên nói thế nào với anh trai đây?
Ngộ nhỡ tâm lý của anh trai có vấn đề ngay tại đó thì phải làm sao?
Ôi.
Tiểu Tinh buồn rầu bắt đầu suy tư.
Có điều, cô ta không biết ngay khúc ngoặt lối đi, một dáng người bất lực tựa trên sàn nhà nơi góc tường, đôi mắt không ánh sáng, vô cùng cô đơn quạnh quẽ.
Tia sáng ngoài cửa sổ rơi vào khuôn mặt tái nhợt kia.
Dáng vẻ kia...
Bất ngờ lại chính là Cao Thiên Lang!
"Tiêu rồi."
Cao Thiên Lang tự lẩm bẩm.
Chuyện anh ta sợ nhất quả nhiên đã thành sự thật rồi.
Thằng nhóc con Lục Minh này, không biết đã dây dưa với em gái mình từ bao giờ...
Nhìn đi.
Ngay cả máu cũng đã gửi!
Còn nữa...
Chuyện bọn họ định nói với mình kia...
Chuyện kia?
Lẽ nào mang thai rồi?!
Cao Thiên Lang giật mình, bỗng nhiên đứng lên, không!
Không đúng!
Nếu mang thai, chính mình có thể cảm giác được...
Nhưng nhìn dáng vẻ, hai người nhất định đã ở bên nhau, cứ tiếp tục như vậy thì không được, cho dù bây giờ không mang thai, sau này cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Không được!
Tuyệt đối không thể như vậy!
Cao Thiên Lang lên tinh thần.
Đánh Lục Minh một trận?
Không được, có Lục Nhan, vốn không thể đánh được, trừ phi...
Đánh với Lục Nhan một trận trước!
Một đấu một là không thể nào!
Đoán chừng đời này đều không thể một chọi
một với Lục Nhan được...
Có điều, Cao Thiên Lang suy nghĩ một chút, thuần thục gọi một dãy số: "Ngô Hồng Phi, em gái tôi sắp ở bên cạnh Lục Minh rồi, cậu ở đâu?!"
Ngô Hồng Phi: "..."
Bà mợ nó!
Lúc này anh đã nhớ đến tôi rồi?
Có điều đã gọi điện thoại đến, xem ra chuyện rất nghiêm trọng, nhưng việc này có liên quan gì đến mình chứ?
"Hôm qua tôi gọi anh là anh vợ anh còn lạnh nhạt, hôm nay anh gọi tôi là em rể tôi cũng..."
Ngô Hồng Phi nói xa xôi.
"Cậu muốn chết sao?"
Sát ý của Cao Thiên Lang bùng lên.
Á.
Đệt.
Ngô Hồng Phi ngậm miệng, hôm nay dường như tên cuồng em gái này đã thật sự bị kích thích rồi.
"Thật sự đã ở bên nhau ư?"
Ngô Hồng Phi kinh ngạc.
"Đúng."
Giọng nói của Cao Thiên Lang trầm thấp.
"Sao Tiểu Tinh lại nhìn trúng Lục Minh được?"
Ngô Hồng Phi nói nhỏ: "Cái tên em trai ngoan của chị kia có gì tốt chứ?"
???
Cao Thiên Lang lại chưa phục hồi tinh thần.
Em trai ngoan của chị...
Mợ nó, đây là từ ngữ mới gì.
Sau đó phục hồi tinh thần lại, ồ, chắc là kiểu trẻ con chỉ nghe lời chị, có điều anh ta suy nghĩ kĩ một chút quan hệ của Lục Minh và Lục Nhan, hình như là Lục Minh chủ đạo mà...
Anh ta nhớ mang máng.
Hôm đó mới từ nhà giam đi ra đã nhìn thấy hình ảnh Lục Minh ấn Lục Nhan xuống dưới người...
Mặc dù ở trong nước...
Thế nhưng luôn cảm thấy là lạ.
Tính cách này cũng không giống kiểu người vâng vâng dạ dạ...
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cho dù tính cách của Lục Minh thế nào, hình như cũng mạnh hơn tên Ngô Hồng Phi này, cậu còn không biết xấu hổ mà khinh bỉ người ta?
"Nói nhảm đâu ra lắm vậy."
Cao Thiên Lang không vui nói: "Cậu cứ nói đánh hay không đi! Hai chúng ta cùng đấu với Lục Nhan, cô ấy nhất định sẽ đồng ý, ngộ nhỡ thắng, chuyện của Tiểu Tinh cũng dễ giải quyết."
"..."
Ngô Hồng Phi cạn lời.
Nhìn đi.
Dùng từ tuyệt thật đấy.
Hai đánh một, anh còn dùng từ ngộ nhỡ, quá chua xót.
Hơn nữa, mấu chốt nhất là...
"Hai chúng ta cũng đánh không lại."
Ngô Hồng Phi tràn ngập xót xa nói.
"Không sao, tôi sáu sao rồi."
Cao Thiên Lang trầm giọng nói.
Cái gì?
Ngô Hồng Phi chấn động.
Sáu sao?!
Nhớ mang máng lúc trước hình như tên này chỉ có bốn sao, lúc Nguyệt Ảnh là năm sao, bây giờ đã sáu sao rồi?! Dù thiên phú có tốt, chuyện đột phá này cũng tùy tiện như vậy sao?!
Hay là...
Là bởi vì kích thích?
Nghe nói cuồng em gái sẽ bị kích thích không ngừng vì chuyện của em gái...
Hừ...
Nghe nói kiểu kích thích này không thua kém kích thích đột phá sống chết đâu... Ồ, có cần bảo cha mẹ sinh em gái trước, chuẩn bị cho việc đột phá sau này?
Bỏ đi.
Ngô Hồng Phi bỗng nhiên hiểu ra.
E rằng có một số việc bản thân nên quyết định từ sớm.
"Cậu có đến không?"
Cao Thiên Lang hỏi.
"Không được."
Ngô Hồng Phi lắc đầu: "Tôi sẽ không dính vào chuyện kiếm tu, còn về tôi và Tiểu Tinh, ai bảo chúng tôi có duyên không có phận chứ..."
Bụp!
Cao Thiên Lang cúp điện thoại thẳng thừng.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đồng ý thì cậu nói nhảm làm gì, còn có duyên không có phận, đi chết đi, cho dù Tiểu Tinh và Lục Minh không ở bên nhau cũng không phải chuyện của Ngô Hồng Phi cậu...
Khiêu chiến Lục Nhan...
Thôi vậy, vẫn nên chờ chút đã.
Cao Thiên Lang cắn răng đi tu luyện.
Mà giờ phút này, Ngô Hồng Phi nhìn thông tin bị cắt đứt, vô cùng cảm thán.
"Anh Thiên Lang huynh học hư rồi..."
"Biết cách lợi dụng người khác rồi."
"Chậc chậc, quả nhiên, sự trưởng thành của mỗi tên cuồng em gái đều bởi vì em gái bị gì đó..."
"Nói vậy."
"Con đường của mình là gì?"
Ngô Hồng Phi nhìn về nơi xa.
Thiên phú...
Con đường tu hành...
Tại sao mình vẫn còn do dự?
Rõ ràng gần đây đều đã chuẩn bị chuyển ngành hết cả, cũng học kỹ năng mục sư rồi, tại sao vẫn chưa quyết định quyết tâm làm lại lần nữa chứ?
Ngay cả Lục Nhan cũng đã tu luyện lại mấy lần rồi...
Mình sợ gì chứ?!
Hơn nữa, anh ta nhớ tới lúc trước tiền bối Thu Thư Nghi nói...
Có lẽ...
Từ lúc bắt đầu, con đường của anh ta đã sai!
Anh ta biết rõ rằng đi tiếp con đường kiếm tu này, anh ta sẽ mãi mãi dừng ở sáu sao, đi qua quãng đời còn lại của mình trên con đường dài đằng đẵng này...
Đây thật sự là điều mình muốn sao?
Không phải.
Không phải!
Ánh mắt của Ngô Hồng Phi trở nên kiên định.
Mình phải tự sáng tạo con đường của mình!
Ầm!
Anh ta chợt đứng dậy.
Ý niệm kinh khủng xông thẳng lên trời.
Thanh trường kiếm theo bên mình không biết bao nhiêu lâu này chợt nứt toác, hóa thành ý niệm vô tận tràn vào trong cơ thể, liên tục không ngừng...
Kể từ hôm nay, kiếm tu năm sao Ngô Hồng Phi đã chết hoàn toàn!
Sau này hãy gọi tôi là...
Mục sư Ngô Hồng Phi!