"Anh Lục?"
Cái đầu tròn xoe ngạc nhiên nói.
"Trương Tiểu Bàn."
Lục Minh thở dài.
Tại sao đến đây rồi mà vẫn gặp phải tên này chứ!
Không sai!
Chiếc đầu thò từ bên trong ra, hóa ra lại chính là tên Trương Tiểu Bàn này.
Kể từ sau khi tên khốn này chạy đến cửa hàng của anh lừa tiền và bị anh vạch trần thì đã lâu lắm rồi anh không gặp lại cậu ta. Không ngờ anh lại gặp cậu ta ở nơi này!
Vẫn là dáng vẻ ấy!
"Cậu bị trượt môn à?"
Lục Minh thở dài.
"Ừ."
"Mấy môn?"
"Sáu môn."
"Ồ."
Lục Minh dừng lại rồi đột nhiên hỏi: "Tôi nhớ là khoa ảo cảnh của các cậu tổng cộng chỉ có sáu môn thôi mà."
"Ừ."
Trương Tiểu Bàn có chút xấu hổ.
Giỏi!
Lục Minh còn có thể nói gì được nữa đây?
Tên này đã thi trượt hết tất cả các môn học trong năm đầu tiên rồi!
"Vừa rồi tôi không phát hiện ra cậu."
Lục Minh có chút ngạc nhiên.
Theo lý mà nói, lều của Trương Tiểu Bàn ở ngay bên cạnh thì đáng lẽ anh phải nhìn thấy chứ.
"Hử."
"Lều của em đã được thêm hiệu ứng chắn tầm nhìn và cách âm."
Trương Tiểu Bàn đằng hắng.
??
Chắn tầm nhìn ư?
Cách âm?
Lục Minh hơi ngẩn người, một chiếc lều mà cậu làm nhiều tính năng vậy để làm gì?
Đúng lúc này anh thấy chiếc lều của Trương Tiểu Bàn khẽ động đậy. Theo bản năng, anh nhìn qua khe hở của chiếc lều, bên trong hình như có một bóng người mềm mại đang chuyển động.
Đợi đã!
Chắn tầm nhìn...
Cách âm...
"Lẽ nào vừa rồi cậu..."
Lục Minh ngạc nhiên.
Điều này rất đáng sợ cậu có biết không!
Đám sinh viên tân binh này chỉ mới manh nha ý nghĩ đen tối, vậy mà tên này đã đến giai đoạn thực hiện rồi!
"Em là một người đàn ông mười bốn lần một đêm!"
Trương Tiểu Bàn tự hào.
Mười bốn lần...
Lục Minh tính toán một chút, 14*3 = 42 giây.
Chà...
Đợi đã!
Lục Minh bỗng nghĩ đến một việc.
"Vậy yêu quái lều có thể động đậy trong truyền thuyết chính là cậu đấy à?"
Lục Minh thán phục.
"Chính là em."
Trương Tiểu Bàn nhìn chiếc lều không biết tại sao lại xuất hiện ở đây của Lục Minh, cậu ta đã hiểu được một phần: "Yêu quái lều di chuyển lặng lẽ trong truyền thuyết chính là anh đấy à?"
"Ngưỡng mộ đã lâu."
"Như nhau, như nhau cả thôi."
Hai người đang khiêm tốn hàn huyên, bỗng nhiên họ cảm thấy có chút ngu ngốc bèn dừng lại.
"Thứ kia..."
"Anh Lục, lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp nhé?"
Trương Tiểu Bàn cảm thấy cơ thể hơi lành lạnh.
Thực ra cậu ta biết lần thực tập này rất vất vả, nên đã chuẩn bị đến đây để an ủi các em sinh viên nữ bị thất vọng… Nhân tiện tăng thêm tín chỉ cho mình.
Cậu ta thực sự không thể ngờ rằng có thể gặp Lục Minh ở đây.
"Chuyện đó."
Lục Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau này tôi định làm một tấm thẻ bài mới, nhưng lại thiếu một chuyên gia ảo cảnh."
"Em đồng ý."
Trương Tiểu Bàn đồng ý không chút do dự, nhưng trong lòng cậu ta lại gào thét, anh đi nhanh đi có được không!
Bây giờ cậu ta đang không mặc áo quần, chỉ thò mỗi cái đầu lớn ra khỏi khóa kéo của chiếc lều. Nếu cậu ta cứ thò ra thò vào như vậy sẽ rất khó khăn.
"Giá cả..."
Lục Minh cân nhắc.
"Miễn phí! Hai chúng ta có quan hệ gì chứ, chắc chắn là miễn phí rồi!"
Trương Tiểu Bàn sắp khóc đến nơi.
"Được lắm."
Lục Minh cười xoa đầu cậu ta. Lúc này anh mới hài lòng rời đi.
Chuyện cỏn con.
Tôi còn không trị được cậu chắc?
Xem sau này cậu còn dám đi lừa người khác không!
***
Sau khi rời khỏi tên Trương Tiểu Bàn này, Lục Minh đã thay đổi hầm mỏ, lúc này anh mới bắt đầu tiếp tục chế tạo thẻ bài.
Thời gian hôm nay rất quý giá, tu vi năng lượng hiện tại của anh đã đạt đến hai trăm tám lăm điểm, đã đến thời khắc quan trọng nhất rồi.
Xoẹt!
Xoẹt!
Trong hầm mỏ chỉ có tiếng đặt bút nhè nhẹ.
Hai trăm tám lăm...
Hai trăm chín mươi...
...
Ba trăm!
Cây bút cuối cùng cũng đã đặt xuống, Lục Minh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thành công rồi!
Cuối cùng tu vi năng lượng của anh cũng đã đạt tới ba trăm điểm!
Thời gian sáu ngày!
Lục Minh vốn từ tám mươi lăm điểm năng lượng cuối cùng đã tăng lên ba trăm điểm! Đạt tới yêu cầu tối thiểu để sử dụng thẻ bài dung hợp "Đàn trâu điên cuồng"!
Bây giờ anh đã có thể sử dụng thẻ bài này rồi.
Lực chiến tăng lên mạnh mẽ!
Xoẹt!
Lục Minh lấy ra tất cả thẻ bài.
Trong đó chỉ có một phần thẻ năng lượng, thẻ bài "Đàn trâu điên cuồng" đã đạt đến con số hàng trăm!
Vốn dĩ trong một giờ chỉ có thể làm ra một thẻ "Đàn trâu điên cuồng", nhưng sau mấy ngày điên cuồng chế tạo, tốc độ chế tạo của anh đã tăng lên mạnh mẽ.
Không ngờ anh lại có thể làm ra một trăm chiếc thẻ trong sáu ngày!
Quả thật rất khó tin!
"Có những tấm thẻ bài này coi như đã có sức chiến đấu nhất định."
Lục Minh thở phào nhẹ nhõm.
Là một người có ý thức cao về sự an toàn…
Được rồi.
Anh đang sợ.
Khi trong tay không có thứ gì, anh thường cảm thấy rất thiếu tự tin, đặc biệt là khi làm một nghề không chiến đấu! Được rồi, đó đều là những chuyện đã qua.
"Tu vi đã mạnh hơn, thẻ gốc chắc cũng đã mạnh hơn rồi."
Lục Minh thử triệu hồi thẻ gốc.
Vù...
Thẻ gốc lơ lửng trong tay.
Anh có thể cảm nhận được rất rõ ràng, thẻ gốc hôm nay có sự khác biệt hoàn toàn.
Nó trông chất hơn.
Chân thật hơn.
Dễ kiểm soát hơn.
Nửa tháng trước đây khi chỉ có bốn mươi tám điểm năng lượng, anh sao dám nghĩ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, bản thân lại có thể đạt được đến trình độ này chứ?
Đương nhiên nâng cao nhanh như vậy sẽ để lại hậu quả lớn.
Ví dụ...
Hầm mỏ sau lưng này.
"Lại vô dụng rồi."
Lục Minh thở dài một hơi.
Anh phóng tầm mắt nhìn sang hầm mỏ dài đằng đẵng kia, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được đá năng lượng đang lộ ra bên ngoài, toàn bộ đều là tảng đá bỏ đi!
Dù lớn hay
nhỏ thì chúng đều có năng lượng bằng không!
"Thật lo thay cho những đứa trẻ thực tập."
Lục Minh xúc động vô cùng.
Sau đó, anh chuyển lều sang một hầm mỏ khác, tiếp tục đóng quân.
Đã đạt được mục tiêu, tạm thời anh không định tu luyện thêm nữa. Ba trăm điểm năng lượng và bốn trăm điểm năng lượng cũng không hơn nhau là mấy, bảo toàn thực lực vẫn hơn.
Anh định chế tạo thêm một ít thẻ bài để phòng khi cần đến.
Mục tiêu hôm nay là một trăm thẻ năng lượng!
"Làm thôi."
Lục Minh tràn đầy năng lượng.
Hiện tại mỗi ngày anh chỉ ngủ bốn đến năm tiếng, anh vốn không buồn ngủ.
Nói thật, nếu không phải anh có bóng ma tâm lý sợ đột tử thì cho dù bốn đến năm tiếng mỗi ngày anh cũng không muốn ngủ! Mỗi phút, mỗi giây anh ngủ đều đang lãng phí năng lượng!
Đó đều là tài nguyên đấy!
Đều là tiền đấy!
Xoẹt!
Xoẹt!
Âm thanh quen thuộc lại vang lên, Lục Minh lại tiến vào trạng thái chế tạo thẻ bài lần nữa.
...
Ngày hôm sau.
Đám sinh viên dậy rất sớm.
Tinh thần của bọn họ có vẻ rất tốt, bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của hoạt động thực tập. Hết hôm nay bọn họ sẽ được giải thoát hoàn toàn!
"Cuối cùng cũng đã vượt qua."
"Ngày cuối cùng rồi!"
"Ông đây thà nhịn đói một ngày, hôm nay ông không làm việc nữa."
Có vài người nằm lăn ra một cách tiêu cực.
"Tôi sắp đổi được bữa ăn tu luyện rồi."
"Tôi cũng sắp được rồi."
"Trời ơi, vậy mà các cậu cũng làm được ư?"
Có người thán phục.
Mọi người đều đã biết cái bẫy hoạt động thực tập lần này, đã đến nước này rồi mà tên kia vẫn có thể đổi được các dịch vụ cao cấp... rốt cuộc đám người đó điên cuồng đến cỡ nào!
"Mỗi ngày tôi khai thác mỏ hai mươi tiếng đồng hồ chỉ đợi đến lúc này."
Những người đó vô cùng chờ mong.
"Các cậu không ai đổi game ảo ư?"
Có người hỏi.
"Không."
Đám người đó lắc đầu.
Có thể bọn họ rất có hứng thú với nó, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm ưu thế.
Thiết bị game ảo có giống thật không?
Có!
Nhưng tất cả đều là hư ảo.
Nó không giống với thẻ bài có thể nâng cấp như Fruit Ninja. Thiết bị game ảo này suy cho cùng chỉ là sự hưởng thụ khi đắm chìm trong ảo cảnh mà thôi, không có gì thay đổi cả.
Một bữa ăn tu luyện đủ để họ tăng thêm một ít thực lực rồi.
"Nền tảng của tôi quá thấp, bữa ăn tu luyện chỉ đủ để bù đắp một ít."
"Tôi cũng vậy."
Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau.
Nhưng không ai ngờ rằng vào buổi trưa, mặt đất bỗng nhiên chấn động mạnh mẽ.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cẩn thận đấy!"
Các sinh viên hét lên kinh hãi..
Dãy núi rung động, một số đá sỏi rơi xuống trên đỉnh núi.
Những con đường đi lại trong hầm mỏ đều đã được gia cố, lại cộng thêm vô số đá năng lượng có kết cấu cứng ở những con đường trong hầm mỏ này, lúc này những con đường này lại vô cùng vững chắc.
Đám sinh viên lũ lượt trốn khỏi hầm mỏ.
Đúng lúc này có một bóng đen to lớn đột nhiên xuất hiện, bao trùm hết tất cả cửa hầm mỏ.
Che khuất bầu trời!
Thật là kinh khủng!
Đó là...
Thầy giáo ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt thay đổi rõ rệt, ông ấy gọi tất cả sinh viên lùi lại: "Nhanh, có nguy hiểm, đi vào bên trong đi!"
Ào...
Tất cả sinh viên điên cuồng chạy vào trong hầm mỏ.
Rắc!
Rắc!
Tiếng vết nứt vang lên một cách rõ ràng.
Bóng đen che lấp cả bầu trời ở lối vào của hang động lắc lư rồi rơi xuống.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Bóng đen kia giáng xuống từ trên trời.
Mắt thường có thể nhìn thấy nhà máy và ký túc xá ở đằng xa giữa lưng núi đã bị hủy hoại hoàn toàn trong chớp mắt, con đường lên núi hình xoắn ốc trước hầm mỏ cũng đã nổ tung.
Một trận động đất lớn như đang gào thét.
Toàn bộ hầm mỏ bị bịt kín hoàn toàn.
Đây là...
Đám sinh viên nhìn về đằng xa rồi hít một hơi thật dài, bóng đen rơi xuống đó lại chính là một mỏm núi!
"Đây là đỉnh núi!"
Có người hét lớn, không ngờ đỉnh núi của khu mỏ lại bị nổ tung rơi xuống đây.
"Sao lại vậy chứ?"
Mọi người đều sợ hãi.
Khu mỏ sập rồi!
Tất cả công trình ở sườn núi đều đã gặp nạn!
Nhà máy bị phá hủy, ký túc xá bị phá hủy, những nhân viên phụ trách đang làm việc kia không biết còn sống hay đã chết. Chỉ có bọn họ thoát được một kiếp trong hầm mỏ này.