Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Hai ngày trôi qua, đám sinh viên thực tập trải qua cảm xúc từ hưng phấn đến tức giận, từ tức giận đến chết lặng, suy cho cùng bắt buộc phải quen với nếp sống ở đây.
Nhưng những truyền thuyết liên quan đến yêu quái lều ngày càng kỳ lạ.
Có người nói nhìn thấy lều vải di chuyển trong im lặng…
Có người lại nói lều vải biết tự động đậy, hành động rất lố…
Có người còn nói, đi nhà vệ sinh vào đêm khuya còn nghe thấy một vài âm thanh kỳ lạ từ bên trong lều vải...
Vì vậy.
Buổi tối bọn họ càng không dám bước vào hầm mỏ.
Mà lúc này.
Bên trong hầm mỏ.
Lục Minh rất hài lòng với tốc độ tu luyện của bản thân trong mấy ngày qua.
Thường ngày vào nửa đêm hay có người đến đây đào mỏ, anh phải chú ý ít nhiều, tốc độ tu luyện cũng vì thế mà chậm đi. Nhưng hiện giờ, bởi có chuyện đồn thổi về ma quỷ kia nên người lui tới đây làm phiền anh ngày càng ít.
Tốc độ tu luyện của anh được tăng cao một lần nữa!
Ban đầu, lúc còn đào mỏ, mỗi ngày anh có thể tăng được mười sáu điểm năng lượng, nhưng từ khi hấp thu trực tiếp đá năng lượng, anh đã đột phá đến ba mươi điểm một ngày, hiện giờ anh đã đạt được tận năm mươi điểm một ngày!
Một con số đáng kinh ngạc!
Đối với người tu luyện giai đoạn một sao, chẳng ai sánh được với tốc độ tu luyện kiểu này!
Phải biết rằng.
Trình độ tu luyện ở cửa hàng trước đây của anh chỉ đạt một điểm năng lượng trong một ngày.
Vậy nên, Lục Minh tin rằng, sau khi hoạt động thực tập kết thúc, anh nhất định có thể đạt được một tầm cao mới.
Có điều.
Hiện giờ anh đang gặp phải một vài rắc rối.
Lục Minh có chút buồn phiền.
Bởi hôm nay nhà máy phái người đến đây kiểm tra!
May mà buổi chiều bọn họ mới tới, lớp đá thô trên mặt đất kia đã được đào bỏ, nếu không việc Lục Minh hấp thu năng lượng chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Ừm...
Như vậy không ổn lắm.
Lục Minh ra khỏi lều vải, anh nhìn tảng đá phía dưới rồi bỗng nhiên nhìn về phía sâu của khu hầm mỏ. Nơi đó chính là khu vực không được vào trên bản đồ vùng mỏ.
Khu khai thác!
Khu khai thác thuộc khu vực chưa hoàn thành khai phá!
Bảo nguy hiểm ấy à, thực chất chẳng nguy hiểm chút nào. Nếu không đã đóng kín cửa từ lâu rồi!
Mấy nơi kiểu này thực chất là nơi tạo ra một số thứ kỳ lạ như thú dữ cỡ nhỏ có thể xuất hiện, quái nhỏ được nuôi dưỡng.
Nơi này chưa từng có người khai thác, nồng độ năng lượng đương nhiên cũng rất cao.
Lục Minh thận trọng đi qua ranh giới, nhặt một hòn đá năng lượng từ mặt đất, anh lập tức cảm nhận được một nguồn năng lượng khổng lồ phun ra!
Thật mạnh!
Tinh thần của Lục Minh chấn động.
Quả nhiên là khu hầm mỏ chưa hoàn thành việc khai thác, nồng độ của mấy viên đá năng lượng này cao hơn mười lần so với bên ngoài.
"Hay là cứ vào thử xem?"
Lục Minh nổi hứng.
Thực ra anh biết rất rõ, khu khai thác không hề nguy hiểm.
Cho dù anh có gặp phải mấy thứ nhỏ nhắn kia thì quay người chạy là xong, dù sao đây chỉ là một khu hầm mỏ cấp thấp nhất.
Ừm...
Suy nghĩ một lát, sau khi chuẩn bị thẻ bài và đặt lều vải ở gần ranh giới, anh mới thận trọng bước về khu vực sâu trong khu hầm mỏ, bắt đầu hấp thu năng lượng.
Một tấm...
Hai...
...
Chế tạo thẻ năng lượng ở nơi này rõ ràng thuận lợi hơn nhiều.
Lục Minh mừng rỡ.
Đương nhiên.
Anh cũng phải cẩn thận hơn.
Thân là người sáng lập "yêu quái lều", anh đương nhiên biết sẽ xuất hiện một vài thứ quái lạ, vậy nên Lục Minh luôn duy trì trạng thái cảnh giác cao độ.
Một tiếng...
Hai tiếng...
Tại đây, Lục Minh hăng say chế tạo thẻ năng lượng.
Anh dự định sẽ tập trung hấp thu năng lượng, chế tạo thẻ năng lượng ở đây. Đợi khi ra ngoài, lại tiếp tục dùng thẻ năng lượng để nâng cao sức mạnh hơn nữa.
Mười tấm...
Hai mươi tấm...
Công cuộc chế tạo của Lục Minh càng thêm thuận lợi.
Bỗng nhiên.
Xa xa bỗng vọng đến một tiếng nổ ầm ầm.
Tiếng gì vậy?
Lục Minh ngẩn người một lát rồi nhớ ra, đúng rồi, khu khai thác này có vài công nhân tăng ca cũng đang làm việc ở đây, khả năng lớn là họ đang ở phía trước.
Đúng lúc này, tiếng ầm ầm dừng lại.
"Vẫn chưa đào ra à?"
Một giọng nói cục cằn truyền đến.
"Vẫn chưa ạ."
"Chết tiệt, tiếp tục đào cho tao."
"Nhưng mà... độ sâu hiện giờ đã chạm đến ranh giới của khu khai thác... dựa theo quy định, chúng ta không được phép đào nữa, quá nguy hiểm…"
Pằng!
Một tiếng pằng xé gió.
Tiếp sau đó là tiếng thét thảm thiết của người công nhân kia.
"Nói nhảm gì đó!"
Giọng nói ban đầu thét lên: "Nhớ rõ, ông đây bảo mày làm gì thì mày làm đó, hiểu chưa?"
"Vâng... Vâng."
"Tiếp tục đào!"
"Vâng."
"Quy tắc cái quái gì chứ! Yên tâm, cứ coi vùng mỏ này đã bỏ đi rồi, cũng không ai phạt chúng mày đâu! Nhưng mà… nếu không đào được… Ha ha, ông đây sẽ là người đầu tiên giết chúng mày! Nhớ đấy, thời gian còn lại của chúng mày không còn nhiều đâu!"
"Vâng."
Ầm!
Ầm!
Tiếng ầm ầm lại bắt đầu vang lên, cũng không nghe thấy những âm thanh khác nữa.
"Ở trong đó..."
Lục Minh
nhíu mày.
Xem ra, không chỉ có công nhân!
Bọn họ đang đào gì vậy?
Đây là công việc cần thiết để biến khu khai thác thành khu đào mỏ sao?
Lục Minh không hiểu.
Nhưng linh cảm của anh mách bảo, chuyện này có gì đó rất lạ, đặc biệt là kẻ vừa nói chuyện là người rất nguy hiểm, một lời không hợp ý đã giết người rồi!
Việc này không phải là chuyện mà anh có thể nhúng tay vào!
Lục Minh nhanh chóng rời khỏi đó.
Anh không muốn chỉ vì tò mò mà ngốc nghếch đi vào đó, rồi bị giết người diệt khẩu.
Quá ngốc!
Lục Minh quay lại phía bên ngoài ranh giới, đồng thời di chuyển lều vải đi rất xa.
Hầm mỏ này bốn phía thông nhau, cửa vào vô số. Chỉ cần không chui vào cửa chính của khu khai thác thì đối phương sẽ không phát hiện ra anh.
Có điều chuyện này...
Lục Minh chau mày.
Anh phát hiện, bản thân rất bất lực.
Thứ nhất, anh vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào chỉ đơn giản là người giám sát uy hiếp công nhân thôi sao? Có lẽ đây là kiểu làm việc của nhà máy này.
Anh chỉ là một sinh viên non nớt dính vào làm gì?
Thứ hai, anh không hề biết bọn họ đang đào thứ gì.
Có thể đây chính là một trong những trình tự công việc của người ta? Thầy không hề nói, nhưng bọn họ đang cố gắng tranh thủ khai thác để hoàn thành vùng này sao?
Có thể là đào được vật gì đó mới có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Rất có khả năng.
Vậy nên, cho dù có báo cáo với thầy thì anh cũng không biết nên nói gì.
Lục Minh còn không thuyết phục được chính mình, chứ đừng nói đến chuyện báo cáo với thầy. Ngược lại, nếu báo cáo với thầy thì sẽ bại lộ toàn bộ những chuyện gần đây anh đang làm.
Quá ngốc nghếch!
Vậy nên anh không thể làm gì cả.
Đương nhiên.
Điều quan trọng nhất là… lời nói của anh chẳng có căn cứ nào cả!
Chẳng ai tin tưởng!
"Mình thử nghĩ cách..."
Lục Minh đắn đo trong chốc lát.
Việc duy nhất anh có thể làm chính là nhanh chóng nâng cao sức mạnh của bản thân!
Tốc độ tu luyện hiện giờ của anh rất nhanh, nếu cứ duy trì được trạng thái này, có lẽ hai ngày tới sẽ đột phá lên mức ba trăm điểm, đủ để kích hoạt tấm thẻ "Đàn trâu điên cuồng".
Nâng cao năng lực!
Tích trữ thẻ bài!
Nói như vậy, nếu không xảy ra chuyện rắc rối gì thì quá tuyệt, nếu xảy ra chuyện gì đó thì…
Anh cũng có năng lực tự vệ nhất định.
Lục Minh hiểu được, đây mới là chuyện anh nên làm.
Nghĩ tới đây.
Anh tránh xa khỏi khu vực khai thác, đổi hầm mỏ khác, lại tiếp tục bắt đầu chế tạo thẻ.
...
Chẳng mấy chốc.
Hoạt động thực tập đã đến ngày thứ sáu.
Hai ngày này, Lục Minh càng hăng say chế tạo thẻ, nhà máy đã phái nhân viên đến kiểm tra hai lần, nhưng vẫn không tra ra được điều gì.
Hôm nào bọn họ cũng làm xong việc của mình, buổi chiều mới đến.
Lần nào kiểm tra đều đo được số liệu bình thường.
Ban đầu, Lục Minh còn khá lo lắng, nhưng sau này không thèm để ý đến nữa. Dù sao ngày mai anh cũng đi rồi, đến lúc đó có điều tra ra thứ gì thì có sao chứ?
Soạt!
Soạt!
Anh chậm rãi hạ chiếc bút chế tạo thẻ xuống.
Những đường vân chuẩn mực của thẻ năng lượng dần dần xuất hiện.
Một tấm...
Hai tấm...
Lục Minh lại tiếp tục chế tạo thẻ.
Có điều.
Trạng thái hôm nay không duy trì được lâu, lúc mới hấp thu được một nửa năng lượng của bề mặt đá trong hầm mỏ này, Lục Minh phát hiện lều vải không thể di chuyển được nữa, hình như đã đâm phải vật gì đó.
Ừm?
Lục Minh cảnh giác.
Lẽ nào là công nhân trong khu khai thác?
Hầm mỏ mà anh đang chọn đã tránh rất xa khu vực bên đó rồi mà!
Xoẹt!
Anh kéo khóa lều vải, lập tức ngẩn người.
Bởi trước mắt...
Cũng xuất hiện một cái lều vải!
Có điều cái lều này ở bên hông nên khi nãy anh mới không phát hiện ra.
Mà lúc này, người trong chiếc lều đối diện dường như đã nghe thấy động tĩnh nên cũng kéo khóa xuống, một cái đầu quen thuộc ló ra từ trong lều.