Editor: Nguyetmai
Học viện Chiến đấu Tử Dương.
Biểu cảm trên khuôn mặt của phó hiệu trưởng cứng lại.
Thật sự.
Rõ ràng ông ta cảm nhận được hơi thở của Lục Minh trên tấm thẻ vẽ hình con heo kia…
Rõ ràng...
Sao có thể đoán sai được?
Lần này, Lục Minh mỉm cười.
Đứng nói là thẻ gốc, ông đây còn móc ra được cả một đống dao găm, kiếm thai, lá gan trong phút chốc… Mấy thứ này, có một vài thứ đã thành màu hồng, còn có vài thứ vẫn là màu gốc.
Muốn hình dạng gì có hình dạng đó!
"Có thể là tôi nhìn lầm."
Phó hiệu trưởng im lặng hồi lâu: "Nếu đã như thế, chuyện này kết thúc ở đây đi."
"Hả?"
Lục Minh cười như không cười.
"Hừ!"
Phó hiệu trưởng cười lạnh lùng: "Ngô Canh ra tay trong quy tắc, cậu không có tư cách kiếm chuyện."
"Tôi biết."
Lục Minh mỉm cười.
"Chỉ là..."
"Ông xem, tôi đại diện cho Học viện Kỹ thuật Nghề Tam Xá Khẩu đến giao lưu, kết quả thì sao? Một cô bé quét sạch cả học viện này của mấy người."
"Tôi còn chưa ra tay đâu!"
"Dù sao cũng không thể đến đây không công được chứ?"
"Dù sao... đến thì cũng đã đến rồi."
Lục Minh thở dài một tiếng: "Thật ra, tôi vốn định thách đấu sinh viên của học viện mấy người, không ngờ sinh viên trường mấy người yếu quá, thật sự khiến tôi thất vọng…"
"Nếu đã như thế."
"Tôi đành đến khiêu chiến lãnh đạo vậy!"
"Ví dụ như…"
Lục Minh quét qua người phó hiệu trưởng: "Ông!"
Xôn xao…
Mọi người bàn luận xôn xao.
Thách đấu phó hiệu trưởng?
Khinh thường học viện của bọn họ đến mức nào chứ?
Xẹt!
Sinh viên của học viện Tử Dương máu nóng sôi trào, mà quần chúng vây quanh đều trở nên hưng phấn, bắt đầu điên cuồng gửi tin nhắn cho bạn bè.
Ôi trời.
Sinh viên thách đấu phó hiệu trưởng, lần đầu tiên trong lịch sử!
Có điều phó hiệu trưởng vốn dĩ không để ý đến bọn họ.
"Tôi từ chối."
Phó hiệu trưởng lạnh lùng nói.
Tuy ông ta vốn không để Lục Minh vào trong mắt, nhưng cũng không cần thiết phải đánh với Lục Minh, hiệu trưởng đánh sinh viên? Cho dù có đánh thắng cũng rất mất mặt!
Hôm nay mất một người là đủ rồi!
Kết thúc như vậy đi.
Vậy nên, ông ta xoay người đi mất.
Đầu óc có bệnh mới đánh nhau với Lục Minh!
Nhưng đúng lúc này, Lục Minh bỗng nhiên lên tiếng: "Không biết phó hiệu trưởng có từng xem bài viết cái chết của kẻ nghèo?"
Soạt.
Bước chân của phó hiệu trưởng dừng lại.
Cái chết của kẻ nghèo…
Đương nhiên ông ta biết bài viết đó!
Cũng biết Lục Minh!
Có điều, hiện giờ thẻ bài của Lục Minh đã bị phá giải hoàn toàn, cái gọi là dịch chuyển trung tâm nghề nghiệp cũng bị nhắm vào, Lục Minh nhắc đến chuyện đó lúc này là có ý gì?
Uy hiếp ông ta?
Nực cười!
Ông ta chẳng phải là chiến sĩ năng lượng!
Là một chuyên gia triệu hồi, điều ông ta không sợ nhất chính là thứ này!
"Đã xem, vậy thì sao?"
Phó hiệu trưởng hờ hững nói.
"Vậy thì tốt."
Lục Minh cười híp mắt nói: "Bài viết đó do hội trưởng hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài của chúng tôi viết ra, hành văn tinh tế, ông cứ đi đi, lúc về tôi sẽ mời ông ấy viết một bài "Cái chết của học viện Tử Dương"…"
???!
Khuôn mặt của phó hiệu trưởng lập tức cứng đờ.
Cái chết của học viện Tử Dương…
Nghĩ lại mức độ bùng nổ của bài viết trước, trong lòng ông ta chợt lạnh ngắt, nếu như thật sự để cái ông hội trưởng đáng chết đó viết thì sợ là Tử Dương xong đời rồi!
Có trời mới biết cái chết của kẻ nghèo hot đến mức nào?
Do đó, ông ta chỉ có thể dừng bước, quay lại.
"Thách đấu tôi, cậu sẽ thua rất thảm hại."
Sắc mặt của phó hiệu trưởng thờ ơ.
"Không sao cả."
Lục Minh mỉm cười: "Dù sao cũng phải thử đã."
"Được lắm."
Phó hiệu trưởng nhìn chằm chằm vào anh: Vậy thì tới đi."
Ầm!
Phó hiệu trưởng đứng vững, hơi thở kinh khủng đột nhiên tỏa ra.
Năm sao!
Năm sao tiêu chuẩn!
Hơn nữa...
Luồng hơi thở này dường như đã đạt đến năm sau trung cấp!
Xì xào…
Mọi người chợt hưng phấn.
"Đánh nhau thật rồi!"
"Ha ha, sinh viên thách đấu phó hiệu trưởng, lần đầu tiên tôi thấy đấy! Phải xem Lục Minh có đủ mạnh không…"
"Không phải sao?"
"Cũng không biết Lục Minh có cơ hội hay không."
"Chẳng cần biết bọn họ có cơ hội hay không, xem náo nhiệt là được rồi."
Mọi người bàn luận ầm ĩ.
Mà sắc mặt các sinh viên của học viện Tử Dương đều trở nên rất khó chịu, phó hiệu trưởng của bọn họ ra tay rồi, còn bị Lục Minh ép cho không thể không ra tay…
Thật đáng hận!
Trận chiến này, thắng thì chẳng có gì đáng nói.
Còn không đủ mất mặt!
"Nhỡ thua thì sao?"
Một sinh viên yếu ớt hỏi.
Soạt!
Hết thảy sinh viên đều đồng loạt nhìn về phía anh ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Thua?
Làm sao có thể thua?
Đó là hiệu trưởng của chúng ta đấy!
Đây cũng không phải cuộc thi nhan sắc, sao có thể thất bại được?
...
"Không được!"
"Không thể như vậy."
Một giáo viên ngẫm nghĩ, đi lên nói với Lục Minh: "Cậu không có tư cách thách đấu hiệu trưởng của chúng tôi, muốn đánh với ông ấy, phải qua được bọn tôi đã…"
Rầm!
Một bóng màu đen xoẹt qua.
Giáo viên này đã bị đánh bay ra ngoài.
...
Soạt!
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Các sinh viên nóng hết cả mặt, mất mặt không? Thầy nói xem thầy góp vui làm gì? Lục Minh là sư phụ của cô nhóc Tiểu Bạch kia đó!
Tiểu Bạch đã đánh bại bốn sao rồi!
Trận đấu trước đây Lục Minh còn đánh bại cả năm sao đó!
Thầy là một giáo viên bốn sao đỉnh cao, lên đó làm gì?
Thế là các giáo viên im lặng.
...
"Tôi lên là được rồi."
Sắc mặt của phó hiệu trưởng lướt qua.
Vừa rồi ông ta đã suy nghĩ rất lâu, làm thế nào để trận đấu này nhìn có vẻ đỡ hơn một chút?
Giết trong nháy mắt!
Chỉ có giết trong nháy mắt!
Lục Minh muốn thách đấu mình, bị mình mạnh mẽ giết trong nháy mắt, như vậy thì khi mọi người nhắc đến trận đấu này, sẽ chỉ nhớ Lục Minh là một kẻ ngông cuồng!
Ừm…
Được đó.
Lục Minh dám khiêu chiến năm sao, tất nhiên phải có thủ đoạn vượt cấp…
Có điều, thật đáng tiếc, ông ta không phải là năm sao bình thường!
Ông ta là năm sao trung cấp!
Ông ta còn là phó hiệu trưởng!
Ở chức vị này, ông ta tiếp xúc với rất nhiều rất nhiều tài nguyên, vậy nên, sức chiến đấu của ông ta mạnh mẽ hơn nhiều so với người tu luyện năm sao thông thường!
Nếu đã như thế...
Để Lục Minh nhận thức được, năm sao chân chính là như thế nào!
Ầm!
Hơi thở xung quanh phó hiệu trưởng bắt đầu chuyển động.
...
"Tới đi!"
Đôi mắt của Lục Minh chợt híp lại.
Thẻ gốc của anh đã trải qua vô số lần tôi luyện, cũng đã đến được bốn sao đỉnh cao, tố chất cơ thể, ý niệm đều có. Vậy nên sức chiến đấu thật sự của anh…có thể sánh với năm sao!
Mà phó hiệu trưởng là năm sao trung cấp, vừa vặn!
Thật sự.
Có lẽ đúng lúc có thể rèn luyện thực lực của bản thân!
Soạt!
Lục Minh đứng dậy.
Hơi thở ba sao đỉnh cao mờ nhạt tỏa ra.
Ừm…
Chênh lệch cực lớn so với năm sao, dưới hơi thở của phó hiệu trưởng, thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của Lục Minh, thế nhưng cho dù có như vậy, hơi thở của Lục Minh cũng chưa từng biến mất.
Giống như phảng phất trong mưa gió, thoắt ẩn thoắt hiện.
...
Ầm!
Hơi thở bên phó hiệu trưởng ngưng tụ lại càng ngày càng kinh khủng.
Đúng lúc Lục Minh tưởng ông ta muốn tung ra sát chiêu thì lại thấy phó hiệu trưởng thét lên một tiếng, một vệt sáng vụt lên không trung, sau đó…
Hư không bị xé rách.
Một vết nứt quái dị xuất hiện trên không trung.
Bùng!
Bùng!
Từng tiếng nổ ầm vang.
Một sinh linh đáng sợ dường như đang va chạm vào khe nứt.
Ầm…
Hơi thở chấn động.
Năm sao đỉnh cao!
Đây là...
Thú dữ năm sao đỉnh cao?
Đúng vậy.
Năm sao đỉnh cao!
Bọn Lục Minh có thể khiêu chiến vượt cấp, đương nhiên phó hiệu trưởng cũng có thể! Dù sao chỉ là vượt qua mấy cấp thấp, từ năm sao trung cấp đến năm sao đỉnh cao!
"Thú triệu hổi của phó hiệu trưởng lại mạnh mẽ đến vậy!"
Mọi người thán phục.
Chuyên gia triệu hồi, sau bốn sao có thể ngưng tụ một không gian triệu hồi, có thể chính thức nuôi dưỡng thú triệu hồi của mình trong đó, cho dù chỉ có một con!
Vì thế, bốn sao cũng là khởi điểm của rất nhiều chuyên gia triệu hồi!
Bọn họ bắt đầu tìm kiếm thú triệu hồi mạnh mẽ còn bé, bắt đầu nuôi dưỡng thú triệu hồi của riêng mình, chứ không dựa vào pháp thuật triệu hồi nữa!
Mà lúc này...
Đây là thú triệu hồi mà phó hiệu trưởng nuôi dưỡng!
Có điều, bởi vì không gian triệu hồi chính là do chuyên gia triệu hồi ngưng tụ lại, triệu hồi cũng chính là gọi thú triệu hồi ở bên trong ra thông qua năng lượng…
Vì thế, một khi sức mạnh của thú triệu hồi quá mạnh, có thể sẽ dẫn đến bất động!
Hoặc... Cần thời gian nhất định...
Ví dụ như, con thú dữ năm sao đỉnh cao này!
Nó quá mạnh!
Vì thế phó hiệu trưởng vốn không có cách nào kéo nó ra mà triệu hồi được, chỉ có thể từ từ chỉ dẫn, sau đó để cho thú triệu hồi tự mình xé vách ngăn đi ra!
Xoẹt!
Xoẹt!
Thú triệu hồi xé rách không gian.
Không gian triệu hồi và hiện thực đã xuất hiện vết nứt, thú triệu hồi đáng sợ sắp xuất hiện.
...
Giờ khắc này.
Mọi người nín thở.
Bọn họ nhìn bầu trời, chờ thú triệu hồi xuất hiện!
Lục Minh thua rồi.
Tất cả mọi người đã biết kết quả.
Dù sao...
Đây chính là thú dữ năm sao đỉnh cao đó!
Thú dữ vốn đã có thực lực mạnh mẽ, mạnh hơn hẳn người thường, năm sao đỉnh cao về cơ bản đã ngăn chặn giới hạn anh khiêu chiến vượt cấp, dựa vào cái gì mà thắng?
Hiện giờ, chỉ có xem Lục Minh thua như thế nào thôi.
Xoẹt!
Xoẹt!
Trong không trung chấn động.
Hơi thở của thú dữ vẫn đang tăng lên khiến người ta sợ hãi.
...
Mà giờ khắc này.
Lục Minh lẳng lặng nhìn.
À.
Năm sao đỉnh
cao.
À.
Chuyên gia triệu hồi.
Anh chỉ cảm thấy được hơi thở của vị phó hiệu trưởng này, nhưng lại chẳng nghĩ đến ông ta lại là chuyên gia triệu hồi năm sao! Có điều, cách triệu hồi này thật là…
Ừm…
Anh nhìn khe nứt trong không trung.
Thế là anh ném một cây trường thương qua đó theo bản năng.
Ừm…
Màu hồng!
Đây là trung tâm nghề nghiệp đoạt được trong tay người tu luyện thương năm sao nào đó, anh ném thẳng nó vào khe nứt triệu hồi.
Ầm…
Trường thương màu hồng nhạt bắt đầu rung động.
Nó vừa thoát khỏi sự khống chế của Lục Minh đã rơi vào bờ vực tự hủy, hơn nữa sẽ ngày càng nghiêm trọng theo thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể tự hủy!
Do đó, trên không trung xuất hiện một cảnh tượng kinh người.
Trong khe nứt trên không trung, thú dữ còn chưa xuất hiện đã thấy một thanh trường thương màu hồng đang rung động, đâm thẳng vào vết nứt còn chưa mở hẳn ra…
Phụt!
Một tiếng vang nhẹ.
Thanh trường thương kia đã đâm thẳng vào một nửa!
"Không ổn rồi!"
Phó hiệu trưởng kinh hãi, cảm thấy không ổn.
Thế là ông ta nghiến răng, mạnh mẽ phong tỏa không gian triệu hồi!
Soạt!
Ánh sáng chuyển động.
"Ngưng đọng không gian!"
Phó hiệu trưởng thét lên một tiếng.
Ông ta biến khe nứt kia trở nên cố định, nhìn như thủy tinh. Đây là năng lực hỗ trợ của triệu hồi, khiến chân không vốn bền bỉ trở nên cứng rắn hơn nhưng lại dễ bị vỡ hơn.
Như vậy.
Thú dữ bên trong sẽ dễ dàng đi ra…
Vậy thì thanh trường thương màu hồng đáng chết kia cũng bị kẹt lại.
Có điều đúng lúc này.
Trên thanh trường thương màu hồng nhạt, năng lượng dần dần tỏa ra, bắt đầu chấn động, thế là vừa chấn động vừa xông vào bên trong, ngang ngạnh chen vào…
???!
Mọi người kinh ngạc, mợ nó thế mà cũng được à?
???
Phó hiệu trưởng cũng bối rối.
Thật sự.
Cũng có người từng làm chuyện phá hỏng triệu hồi, thế nhưng về cơ bản đều là người có thực lực siêu cao, mạnh tay phá hỏng, dù sao đó cũng là không gian triệu hồi…
Chuyên gia triệu hồi có thể điều chỉnh tùy ý, vậy nên vốn dĩ không dễ tấn công!
Dù sao... sơ sẩy một chút thì anh sẽ giúp đối phương triệu hồi!
Thế nhưng, người như Lục Minh lại ngang ngạnh để vật đó chen vào, chưa từng thấy…
Thế giới thú triệu hồi là gì?
Bên trong có gì?
Rất nhiều người cũng không biết.
Thế nhưng không thể nghi ngờ, bị nhét thứ này vào…
Ầm!
Một tiếng nổ vang trời.
Hình như có vật gì đó đáng sợ phát nổ.
Một tiếng gào ai oán vang lên.
Sau đó, không còn sau đó nữa, vết nứt trong không trung đột nhiên biến mất.
Phụt!
Phó hiệu trưởng phun ra một ngụm máu.
...
Soạt!
Xung quanh lạnh như tờ.
Mọi người trừng lớn mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hết rồi?
Đây là chiêu gì vậy?
Gián đoạn chuyên gia triệu hồi, còn có thể gián đoạn như thế?
Quá xuất sắc nhỉ?
Còn nữa.
Khe hở đó... vốn dĩ rất khó đánh vỡ, dù sao thú dữ là năm sao đỉnh cao, cũng cần thời gian xuất hiện, mà thanh trường thương màu hồng nhạt của Lục Minh cứ đi vào như thế…
Thật mạnh mẽ!
Mọi người chấn động.
...
"Đó là gì vậy?"
Tiểu Nghiêm và Lý Hạo Nhiên ngẩn ngơ.
Thanh trường thương màu hồng nhạt…
Chuyên gia thẻ kiếm bọn họ còn có năng lực này?
"Đại sư tỷ?"
Tiểu Nghiêm cẩn thận hỏi.
"Ừm…"
Khuôn mặt bé nhỏ của Tiểu Bạch đỏ bừng: "Đây là năng lực mới nghiên cứu của tôi và sư phụ…"
Ừm…
Thật ra cô bé cũng chưa từng thấy.
Có điều, lúc này nhất định phải có phong thái của Đại sư tỷ!
Không thể để mất mặt được!
"Ồ ồ ồ."
Đám người Tiểu Nghiêm ngộ ra.
Thì ra là thế, thảo nào lại mạnh mẽ đến vậy!
Xem ra đây là năng lực mới được sư phụ và Đại sư tỷ cùng nhau nghiên cứu…
Ừm…
Mạnh quá!
...
Mà giờ khắc này.
Phó hiệu trưởng lau vệt máu ở khóe miệng.
Thú triệu hồi…
Ông ta cảm nhận thử, cảm thấy vô cùng hoang mang, thú triệu hồi của mình chẳng có một chút phản ứng nào!
Chết tiệt!
Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì?
Ổng ta chỉ cảm thấy được không gian triệu hồi bị vỡ thành mảnh nhỏ, dường như đã hóa thành trăm mảnh, có điều vẫn may không bị nghiền nát, nếu không thì phiền phức rồi…
Ầm…
Ầm…
Ông ta không ngừng triệu hồi, bên kia chết lặng như nước.
Hồi lâu sau mới có hồi đáp mờ nhạt.
Thú triệu hồi rất tức giận!
Thật sự!
Nó đang tấn công vách ngăn để thoát ra ngoài, đúng lúc đánh thủng được một lỗ, chuẩn bị ra ngoài thì bị một thanh trường thương hồng nhạt chui vào miệng…
Sau đó...
Nó nổ tung!
Nổ rồi!
Tuy rằng hơi thở của vật đó không mạnh, thế nhưng cũng ngăn không nổi nó phát nổ trong miệng?
Thế này ai mà chịu được?
Vậy nên, hiện giờ nó không còn năng lực xuất hiện nữa.
Chỉ có thể tĩnh dưỡng...
"Mày nghỉ ngơi cho tốt."
Phó hiệu trưởng tràn ngập phẫn nộ.
Bắt nạt người quá đáng!
Chưa từng thấy ai chiến đấu như thế!
Ông ta chưa từng thất thố như vậy, thú triệu hồi còn chưa kịp xuất hiện đã bị nhét về… mợ nó chiến đấu kiểu gì đấy?
Còn nữa...
Thanh trường thương màu hồng là cái quỷ gì thế?
Ông ta tu luyện mấy chục năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy trường thương màu hồng biết rung động …
???
Rốt cuộc là thứ gì?
À.
Đúng rồi.
Vợ của ông ta là tiến sĩ lý luận học, chắc sẽ biết.
Thế là ông ta liền gửi tin nhắn cho vợ.
Rất nhanh.
Bên kia đã trả lời lại ngay lập tức: "Quỷ sứ, không được đụng linh tinh vào đồ của người ta (〃"▽"〃)"
"???"
Khuôn mặt của phó hiệu trưởng ngẩn ra.
Đây, đây là có ý gì?