Editor: Nguyetmai
Học viện Chiến đấu Tử Dương.
Cổng trường học.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Phó hiệu trưởng mờ mịt nhìn tin nhắn của vợ trên màn hình ánh sáng, ông ta đã lớn tuổi nên không hiểu lắm, nhưng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, cho nên cũng không dám hỏi sinh viên...
Kệ đi.
Trở về rồi nói sau.
Ông ta yên lặng tắt màn hình ánh sáng.
Ông ta vốn muốn liên lạc với vợ chỉ để hỏi xem có cách sửa lại không gian triệu hồi hay không, hoặc là cách nhằm vào Lục Minh, bây giờ nhìn lại...
Thôi tự xử đi.
Cho dù thú triệu hồi không ra tay, ông ta vẫn không sao cả!
Vù...
Vù...
Trong tay phó hiệu trưởng bỗng xuất hiện vầng sáng lấp lánh.
Chuyên gia triệu hồi là một nghề nghiệp vô cùng mạnh mẽ, ngoài không gian triệu hồi có thể ngưng tụ khi lên bốn sao thì bản thân bọn họ cũng có năng lực triệu hồi rất mạnh!
Triệu hồi thực thụ!
Ầm!
Phó hiệu trưởng vung tay lên, một trận pháp to lớn hiện ra.
...
"Bắt đầu rồi!"
Mọi người rất mong đợi.
Mất đi thú triệu hồi, cuối cùng phó hiệu trưởng đã bắt đầu sử dụng năng lực triệu hồi thật sự! Dựa vào bản lĩnh của chuyên gia triệu hồi, thật sự đã gọi ra một sinh linh!
Dựa vào năng lực khác nhau có thể triệu hồi được sinh linh khác nhau!
Có người triệu hồi cá.
Có người triệu hồi hổ.
...
Sinh linh khác nhau thì năng lực triệu hồi tương ứng cũng khác nhau!
Đương nhiên.
Sinh linh có thực lực mạnh thì tất nhiên năng lực triệu hồi cũng rất khó khăn!
Mà trước mắt.
Từ trận pháp triệu hồi khổng lồ kia, có thể thấy được sinh linh được triệu hồi ra tuyệt đối không đơn giản! Rất có thể đó là một sinh linh mạnh không kém thú triệu hồi kia!
Ầm...
Trận pháp lớn sáng rực rỡ.
Một cái bóng khổng lồ hiện lên.
"Tới rồi."
Mọi người nín thở.
Kiểu triệu hồi này cũng không phải là thứ mà chuyên gia triệu hồi có thể lấy ra từ trong không gian của mình, vậy nên căn bản không cần phải dẫn dắt chậm rãi mà có thể trực tiếp triệu hồi ra!
Lục Minh vốn không có cách nào phá hỏng được!
Vù...
Hơi thở nhàn nhạt hiện lên.
Cái bóng kia vẫn chưa ngưng tụ mà hơi thở đã lộ ra rồi!
Năm sao đỉnh cao!
Ầm!
Mọi người run sợ.
"Thật là mạnh!"
"Không ngờ lại là năm sao đỉnh cao!"
"Không hổ là phó viện trưởng học viện Tử Dương, sức chiến đấu này..."
Mọi người thán phục.
Mặc dù vừa rồi thú triệu hồi của phó viện trưởng bị một cây giáo dài màu hồng xuyên thủng, nhưng không sao, rõ ràng lần triệu hồi này rất thành công!
Lục Minh có mạnh hơn nữa thì sao chứ?
Cũng chỉ là ba sao đỉnh cao thôi!
Cách năm sao đỉnh cao còn hai cảnh giới siêu cấp nữa cơ!
Hơn nữa...
Đây đều là cảnh giới có chênh lệch rất lớn!
"Mọi người cảm thấy Lục Minh có thể chống đỡ được bao lâu."
"Ba giây?"
"Ha ha, cậu suy nghĩ nhiều rồi, đây chính là năm sao đỉnh cao!"
Các sinh viên của Học viện Chiến đấu Tử Dương rất phấn khích.
Cuối cùng...
Cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt rồi!
Mợ nó!
Bọn họ sắp bị đánh đến mức tự kỷ rồi!
Ha ha ha.
Ai bảo cậu tự đắc, ai bảo cậu khiêu khích với hiệu trưởng của chúng tôi...
Hừ hừ!
Các sinh viên đắc ý.
...
Mà giờ phút này.
Lục Minh cũng nhìn thấy sinh linh sắp xuất hiện kia.
Vẻ mặt của anh nặng nề.
Anh đã thử cảm nhận, phát hiện những thứ này đều là trạng thái năng lượng hư ảo, căn bản không có cách nào tấn công, không có cách nào phá giải được, chỉ có thể chờ sinh linh này xuất hiện!
Hơn nữa tốc độ này chỉ vỏn vẹn có hai giây!
Quá nhanh!
"Xem ra sẽ là một trận ác chiến rồi."
Lục Minh nghiêm túc.
Soạt!
Thẻ gốc lẳng lặng xuất hiện trong tay.
Anh đã chuẩn bị xong cho cuộc chiến lớn này, đã lâu không thật sự ra tay, cũng cần phải luyện tập một chút, cho dù...
Sinh linh này là năm sao đỉnh cao!
Tới đi!
Đôi mắt của Lục Minh sáng như tia chớp.
Ngay lúc này, sinh linh kinh khủng kia xuất hiện, hơi thở năm sao đỉnh cao nổ tung, bao trùm lên tất cả mọi người, đi đôi với một tiếng gầm thét kinh khủng, làm cho lòng người sợ hãi.
Có điều...
Dáng vẻ này...
Ồ?
Vẻ mặt của Lục Minh bỗng trở nên quái dị.
...
Mà giờ phút này.
Sinh linh năm sao đỉnh cao xuất hiện.
Ầm!
Ngọn lửa ngút trời.
Cổng học viện, cả thế giới dương như đều biến thành màu đỏ rực, nửa chân trời bị nhuộm đỏ, hơi thở kinh khủng kia cùng với ngọn lửa khiến tất cả mọi người đều phải chấn động.
"Hơi thở mạnh quá!"
"Cơ thể lớn quá!"
"Tôi chịu, Lục Minh có thể chịu được chút nào không?"
"Quỷ mới biết."
Mọi người chấn động.
Thú dữ năm sao đỉnh cao lại mạnh như vậy!
Mà lúc này.
"Lên!
Phó hiệu trưởng gào lên một tiếng
Ông ta không hề do dự, chỉ tốn hai giây triệu hồi sinh linh mạnh mẽ, sau đó trực tiếp thúc giục sinh linh đó tấn công mạnh về phía Lục Minh!
Ầm!
Sinh linh kinh khủng kia nhảy lên, lao về phía Lục Minh.
Sau đó...
Lục Minh âm thầm lấy một tấm thẻ ra.
Vèo!
Tấm thẻ bài kia bay về phía phó hiệu trưởng.
"Hả?!"
Phó hiệu trưởng sợ hãi.
Thẻ bài?!
Chẳng lẽ... là kiếm khí mà Lục Minh thường dùng trước kia?
Theo bản năng, ông ta muốn thi triển phòng thủ ngăn cản, nhưng điều khiến người ta thấy kỳ lạ là tấm thẻ kia tiêu tan trước mắt ông ta, không tấn công bất cứ thứ gì.
Hả?
Phó hiệu trưởng đang thấy kỳ lạ.
Bỗng nhiên.
Một vật kỳ quái rơi xuống sau lưng ông ta không xa, thậm chí ông ta chưa kịp nhìn thì đã phát hiện sinh linh đang lao về phía Lục Minh kia bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó...
Xoay người.
Sau đó...
Quay đầu lại nhìn mình.
Sau đó...
Bắt đầu tấn công!
"Ùm bò."
Một tiếng gào thét.
Sinh linh năm sao kinh khủng kia cứ thế mà phóng ngược về phía chủ nhân của mình, bởi vì sau lưng chủ nhân nó có một lá cờ khiến nó điên cuồng!
Ầm!
Hai chân hừng hực lửa.
Sinh linh năm sao đỉnh cao mạnh mẽ, trâu thần lửa, lúc này đã thể hiện ra uy lực!
Ầm!
Nó hóa thành một luồng ánh sáng đỏ lao về phía lá cờ.
Nhân tiện... mang luôn cả phó hiệu trưởng cản đường đi theo.
Ầm!
Một tiếng vang lớn ngút trời.
Phó hiệu trưởng bị đánh bay ra ngoài, treo trên cổng Học viện Chiến đấu Tử Dương...
Rầm!
Chữ "Đấu" của học viện chiến đấu mất ngay hai nét, phó hiệu trưởng bị treo ở đó vừa vặn điền vào chỗ trống, một mùi khét mơ hồ lan ra trong không trung.
Soạt!
Thế giới yên lặng trong nháy mắt.
...
???
Tất cả mọi người đều bối rối.
Vừa rồi, vừa rồi có chuyện gì xảy ra?!
Ngọn lửa ngút trời!
Ánh sáng đỏ bắn ra bốn phía!
Cảnh tượng trâu thần lửa ra sân quá khủng!
Ánh sáng đỏ dày đặc kia, ngọn lửa kinh khủng kia, hơi thở đáng sợ kia khiến người ta không thể chú ý đến hơi thở ba sao yếu ớt của Lục Minh!!
Mọi người chỉ thấy phó hiệu trưởng điều khiển trâu thần lửa tấn công về phía Lục Minh, sau khi lao được một nửa đường, không biết suy nghĩ gì... lại khiến trâu thần lửa kia quay ngược lại.
Sau đó...
Không có sau đó nữa.
Phó hiệu trưởng đã bị treo lên bảng hiệu của học viện rồi.
Hình như con trâu cũng đã biến mất.
??
Mọi người không hiểu lắm.
Gì thế?
Sở thích nhỏ riêng tư của phó hiệu trưởng à?
...
"Cậu hiểu gì không?"
"Không."
"Phó hiệu trưởng đang làm gì vậy?"
"Không biết, tôi nghe nói loài trâu rất nhạy cảm với màu đỏ, không phải vì phó hội trưởng mặc đồ màu đỏ nên mới xảy ra chuyện sao?"
"Nhưng phó hiệu trưởng có mặc quần áo đỏ đâu."
Một người tu luyện ngẩng đầu lên nhìn.
"Nói không chừng mặc bên trong thì sao, năm nay phó hiệu trưởng cũng đã bốn mươi tám rồi nhỉ, năm tuổi à?"
"... Thế mà cũng được hả?"
"Chắc luôn."
Sau khi người tu luyện người nhắc lại một lần thì càng khẳng định là như vậy: "Cậu nhìn xem, nhất định là như vậy, trâu năm sao đỉnh cao, nói không chừng có thể thấy được quần áo bên trong thì sao!"
"Vậy à!"
Một số người cho là đúng.
Thế là, trong đám người.
Chuyện "phó hiệu trưởng mặc đồ lót màu đỏ nên mới bị con trâu mình triệu hồi ra húc" lặng lẽ truyền ra, dù sao ai cũng thấy thích thú với việc này...
Tách!
Tách!
Một số người chụp ảnh, điên cuồng gửi đi.
...
"Ngăn bọn họ lại."
"Nhanh."
"Cứu phó hiệu trưởng đi..."
Mấy sinh viên đi lên.
"Treo sâu quá, không gỡ được."
"Dùng sức đi."
Các sinh viên rối rít lên đưa hiệu trưởng xuống.
...
Lục Minh lẳng lặng đứng ở đó.
Ánh mắt của đám sinh viên quét qua người anh nhưng không người dám đến gần.
Bọn họ không phải là những người tu luyện thực lực kém ngoài kia, bọn họ chính là sinh viên của học viện này, họ hiểu rất rõ năng lực của hiệu trưởng!
Trâu thần lửa!
Trong sách của trường học còn nói về năng lực này!
Nhưng mà...
Con trâu đã quay lại.
Bởi vì màu đỏ?
Đùa hả?
Ai nói thế?
Ngọn lửa ngút trời kia, bản thân con trâu thần lửa đã là màu đỏ rồi!
Sở dĩ xuất hiện tình huống quay lại, chỉ có một khả năng, đó chính là thẻ bài mà vừa rồi Lục Minh khẽ vung tay lên ném ra ngoài đó!
Chính là tấm thẻ kia bài!
Chính là lá cờ đó!
Đáng tiếc, vừa rồi con trâu thần lửa lao đi quá mạnh, đánh bay phó hiệu trưởng, phá hủy lá cờ đó rồi hóa thành vệt sáng biến mất luôn...
Nó vốn được triệu hồi tới.
Phó hiệu trưởng hôn mê, đương nhiên nó cũng biến mất.
Có điều trận chiến này... tại sao bỗng nhiên lại như vậy?
...
Thật là mạnh!
Lý Hạo Nhiên và Tiểu Nghiêm đều chấn động.
Bọn họ biết sư phụ rất mạnh, nhưng không ngờ được lại mạnh đến thế, ngay cả phó hiệu trưởng nổi danh cũng bị giết trong nháy mắt!
Quá kinh khủng!
Khó trách...
Khó trách sư phụ nói không cần lo lắng!
Có điều, hai người nhìn nhau, khẽ nhíu mày.
"Đại sư tỷ."
"Đây cũng là năng lực mới sao?"
Lý Hạo Nhiên dè đặt hỏi.
Quá xấu hổ.
Anh ta và Tiểu Nghiêm đều không hiểu.
Mặc dù năng lực của Đại sư tỷ cũng rất thâm sâu, nhưng nó cho bọn họ một hy vọng "chỉ cần cố gắng, chúng ta cũng có cơ hội", mà năng lực của sư phụ thì...
Bọn họ trơ mắt nhìn mà không thể hiểu!
Quả nhiên.
Vẫn phải dựa vào Đại sư tỷ.
"..."
Tiểu Bạch hơi ngại ngùng: "Đúng, đúng rồi."
Quả nhiên!
Hai người Lý Hạo Nhiên hưng phấn.
Nhìn đi!
Quả nhiên là năng lực mới của sư phụ!
Có điều...
Mặc dù năng lực này rất lợi hại, nhưng đâm vào mông người ta thì không tốt lắm đâu... Anh ta nhìn thấy rất rõ, con trâu kia đâm lệch mông của phó hiệu trưởng luôn...
Thê thảm!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại...
Tại sao năng lực mà
sư phụ và Đại sư tỷ nghiên cứu ra cứ không phải là đâm thì lại là húc chứ?
Ừ...
Đáng để suy nghĩ sâu xa.
Chẳng lẽ cách nghiên cứu của mình không đúng?
...
"Lục Minh."
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Một cô giáo hít sâu một hơi.
Hôm nay ai cũng bị đánh bại, cô ta cũng không quan tâm nữa, cô ta chỉ muốn hỏi xem rốt cuộc Lục Minh muốn làm gì thôi?! Đánh sinh viên xong lại đánh hiệu trưởng! Thật là quá đáng!
"Giao lưu so tài thôi."
Lục Minh hiền lành nói.
"..."
Cô giáo yên lặng.
"Tại sao cô lại yên lặng?"
Lục Minh ngạc nhiên: "Không phải cô nên rơi nước mắt sao?"
"..."
Cô giáo không hiểu nổi nhìn anh, cái gì mà yên lặng rơi nước mắt.
"Khụ khụ, không sao."
Lục Minh tằng hắng.
"Tôi biết cậu có mục đích."
Cô giáo nhìn chằm chằm Lục Minh, cô ta đi tới trước mặt anh, cặp bóng đèn lớn to tròn khiến Lục Minh có cảm giác bị áp bức: "Nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Cảm giác áp bức của cô còn mạnh hơn cả phó hiệu trưởng của mấy người nữa..."
Lục Minh xuýt xoa không thôi.
"..."
Cô giáo nhìn chằm chằm Lục Minh, không nói lời nào.
"Được rồi."
Vẻ mặt của Lục Minh bình thản: "Gọi giáo viên đánh Lý Hạo Nhiên ra đây."
Anh đến đây cũng chỉ vì giây phút này thôi!
Anh đến để làm chỗ dựa cho các đồ đệ!
"Quả nhiên cậu đến vì ông ta."
Cô giáo thở dài.
"Nếu không thì sao chứ?"
Lục Minh cười lạnh lùng.
"Cậu không đánh lại ông ta đâu."
Cô giáo yên lặng chốc lát rồi mới lên tiếng: "Cậu có biết vì sao ông ta ra tay thay sinh viên của mình mà không có giáo viên nào cản không? Bởi vì không đánh lại..."
"Ông ta đã từng nhậm chức phó hiệu trưởng..."
"Sau đó ông ta cảm thấy phó hiệu trưởng làm chậm trễ việc tu luyện nên mới từ chức."
"Thế nên... Chuyện này cứ kết thúc như vậy được không?"
Cô giáo chân thành khuyên.
Thật đấy.
Kết thúc như vậy đi...
Trường học của bọn họ mất thể diện như vậy còn chưa đủ sao?
Càng làm ầm thì chuyện này càng lớn!
Nếu cứ gây rối nữa, cho dù thắng thì có ý nghĩa gì? Dựa vào mấy phó hiệu trưởng, đánh thắng một sinh viên đại học năm thứ hai, thật sự rất có ý nghĩa sao?
Nhưng ngay vào lúc này.
Một giọng nói lạnh nhạt từ xa truyền tới.
"Nghe nói có người tìm tôi?"
Ầm!
Ánh kiếm lóe lên.
Một bóng người cao mảnh khảnh từ đằng xa đi tới, cười như không cười: "Chỉ dựa vào mấy tên nhóc các cậu?"
"Là ông!"
Đồng tử của Lý Hạo Nhiên đột nhiên co lại.
Anh ta nhận ra!
Chính là người này!
Lúc anh ta đánh mấy tên bắt nạt Tiểu Nghiêm tơi bời, người này đi đến, chỉ bằng một kiếm hờ hững mà Lý Hạo Nhiên bị đánh bay ra ngoài!
Không có chút sức đánh trả!
Người này... là kiếm tu!
Kiếm tu năm sao!
"Sư phụ, cẩn thận một chút."
Lý Hạo Nhiên căng thẳng.
"Không sao."
Khóe miệng của Lục Minh lộ ra một nụ cười.
Năm sao...
Kiếm tu à?
"Lần trước ông đánh Lý Hạo Nhiên?"
Lục Minh hỏi.
"Ừ."
Vẻ mặt của kiếm tu năm sao dửng dưng: "Tới trường học của chúng tôi đánh học trò của tôi, tôi tiện tay đánh cậu ta ra ngoài."
"Rất tốt."
Lục Minh khen ngợi.
Anh chỉ thích tính tình thô bạo như vậy!
Vậy nên.
Tới đi!
Lục Minh lấy thẻ gốc ra.
Soạt!
Hơi thở ba sao mờ nhạt tản ra.
"Ha."
Kiếm tu năm sao kia chỉ cười.
Sau đó.
Soạt!
Ông ta vung tay lên giống như lần trước.
Ầm!
Ý niệm giáng xuống.
Ý niệm mạnh mẽ giống như Thái Sơn đè đầu đánh xuống, Lục Minh bị trấn áp chặt chẽ, không có cách nào nhúc nhích.
Ầm!
Ầm!
Trong không trung lại xuất hiện đường nét một dãy núi...
"Ý niệm hóa hình!"
Mọi người thán phục.
Trong truyền thuyết, tôi luyện ý nghĩ đến mức cao nhất chính là kiếm ý bảy sao!
Không ngờ rằng kiếm tu năm sao này lại chạm tới hình thức ý niệm hóa hình, thậm chí có thể vận dụng vào trong thực chiến!
Đây là thứ chỉ thuộc về kẻ mạnh!
Lục Minh, Lục Minh lấy gì để ngăn cản đây?
...
Song, bọn họ không biết rằng, giờ phút này Lục Minh cũng không biết phải làm sao.
Thật đấy.
Thật đấy.
Năm sao có nhiều cách tấn công như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác ông ta lại chọn ý niệm chứ?
...
"Ha."
"Quá yếu."
Kiếm tu kia nhìn Lục Minh không dám động đậy, bỗng nhiên khẽ lắc đầu.
Sinh viên bây giờ thật sự là càng ngày càng kém...
Thực lực không tốt có thể tu luyện, đầu óc không tốt, vậy thì thật sự hết cứu nổi, thực lực như thế mà còn muốn đến tìm ông ta trả thù? Thật là quá nực cười...
Ông ta lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay tại lúc này, một hơi thở kinh người hiện lên.
Ầm!
Hơi thở kia bắn ra từ trong ý niệm, giống như một lưỡi dao rơi xuống miếng đậu hũ, xẻ ngang ý niệm như Thái Sơn ra làm hai.
Ầm!
Đường nét dãy núi tạo thành từ ý niệm sụp đổ!
...
???
Làm sao có thể?!
Đồng tử của kiếm tu năm sao đột nhiên co rút lại.
Đây...
Điều này sao có thể?!
Thứ gì có thể phá được ý niệm của mình...
Soạt!
Đôi mắt của ông ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Mở toàn bộ cảm nhận.
Giờ phút này, ông ta mới nhìn thấy rõ ràng, thứ như lưỡi dao trong ý niệm của mình lại là đĩa CD hình thành từ ý niệm!
Đúng vậy.
CD!!
Đĩa CD kia vừa lớn vừa tròn...
Nhìn nghiêng vừa mỏng lại bén...
Soạt!
Soạt!
Đĩa CD quét qua.
Ý niệm mà bản thân ngưng tụ ra lại giống như một miếng đậu hũ non mới ra lò, bị cắt thành từng khúc...