Bậc Thầy Thẻ Bài

Kiếm Lạc


trước sau

Ngày tiếp theo.

Lục Minh vừa mở cửa, Trương Uy đã bước vào.

"Tiểu Lục à."

"Anh có bao giờ nghe thấy chuyện đàn trâu từ trên trời rơi xuống chưa?"

Trương Uy hỏi.

Lục Minh: "... "

"Tôi không biết."

Trương Uy thở dài.

Nhìn ánh mắt "Tôi không biết gì cả" của Lục Minh, anh ta biết rõ hỏi cũng như không, nhưng dựa theo quy định, anh ta nhất định phải hỏi.

"Bởi vì chuyện ở thành cũ à?"

Lục Minh cười nói.

Qua lại với Trương Uy vài lần, bọn họ coi như là người quen.

"Lẽ nào không phải."

"Anh nói xem, người nào sáng suốt đều biết chuyện này, bang Cá Mập đắc tội với người tu luyện có thực lực mạnh mẽ… Điều tra từ trong nội thành có thể tra được cái gì?"

"Cảnh sát ở thành phố tuyến năm sáu như chúng tôi…"

"Có thể quản được chuyện này sao?"

"Chuyện này cũng giống như vụ cướp lần trước ở con phố bên cạnh…"

"Không có tư cách quản!"

"Nếu thật sự gặp phải, có lẽ đã chết từ lâu rồi."

"Ừm, tổ điều tra đã phái người đến, nhất định phải điều tra những người sử dụng năng lực trâu tương tự, có một vài sinh viên nói anh đã từng sử dụng nên tôi đến xem sao."

"Anh nói xem, đây đúng là kiếm chuyện cho tôi làm mà!"

"Thành phố Thanh Minh từng dùng năng lực tương tự, không một trăm thì cũng đến tám mươi, người tu luyện mạnh nhất cũng chỉ là hai sao, có thể điều tra được gì chứ?"

"Đơn giản là lãng phí công sức!"

Trương Uy dốc bầu tâm sự.

"Đúng."

Lục Minh không để tâm chút nào.

Chuyện này...

Cho dù anh có nói là mình làm cũng chẳng ai tin!

Một là tư tưởng vốn có về chuyên gia thiết kế thẻ bài khiến cho mọi người vô thức đặt nó vào vị trí hỗ trợ. Hai là Lục Minh quá yếu, yếu đến nỗi khiến người ta không cách nào nhìn thẳng vào!

"Anh cũng đừng lo lắng."

Trương Uy liếc mắt nhìn Lục Minh: "Thật ra chỉ là quy trình, anh tùy tiện nói mấy câu là được, hơn nữa, thật ra Cục của bọn tôi vốn không muốn điều tra."

"Hả?"

Lục Minh kinh ngạc.

"Ha ha."

"Anh có biết hôm qua đã bắt bao nhiêu người không?"

Trương Uy đắc ý.

Một lần bọn họ phá được hơn mấy chục vụ án, vẫn còn một đống đang trong quá trình lấy chứng cứ, sảng khoái vô cùng, lần này thành cũ sập vốn là lật đổ hang ổ kẻ gian!

Còn có dự án của Ban Di dời.

Hừ, một dự án đã phê duyệt mười năm trời xem như có tiến triển rồi.

Đây chính là chuyện tốt!

Còn đầu sỏ gây tội…

Cho dù có tìm được hắn, anh đánh thắng được hắn chắc?

"Anh cứ khai báo lại như thế à?"

Lục Minh buồn cười.

"Ai thèm quan tâm."

Trương Uy cười giễu: "Tổ điều tra mới đến là một đám tự cho mình hơn người, ai cũng cứ như ông nội người ta vậy, chỉ huy bọn tôi tìm hung thủ."

Hiển nhiên.

Mấy cảnh sát ở những thành phố vùng ven này tự có cách sinh tồn riêng.

Có một số chuyện không phải bọn họ ngu xuẩn, mà là không thể làm được! Bởi vì nếu kẻ địch là một kẻ mạnh phá hủy cả khu thành cũ chỉ với một chiêu, ai mà dám đi tìm chứ?

Ai tìm thấy thì người đó chết!

Anh nói dân chúng vô tội bị sát hại, có người không ngại mạo hiểm để điều tra… Hiện giờ một đám cướp đã ngoẻo rồi, trông chờ vào cảnh sát ra mặt cho bọn chúng sao?

Hơ hơ.

Mơ đẹp đấy!

"…"

Lục Minh có thể nói gì?

Anh nhìn xem, ngành nghề này đầy mạch nước ngầm sâu thăm thẳm.

Có điều, hai người chưa nói được với nhau mấy câu, Trương Uy đã nhận điện thoại rồi vội vàng rời đi, nói là chuyện này đã được kết án.

Đúng vậy.

Kết án.

Bởi vì có người đã tuyên bố chuyện này do anh ta chịu trách nhiệm!

Một người tu luyện mạnh mẽ đã tuyên bố rằng anh ta chính là người chịu trách nhiệm "Vụ phá hủy thành cũ", điều này có nghĩa là về sau ai muốn bức hại lừa bán các cô gái, anh ta sẽ hủy hoại người đó!

Có người nói bởi vì chuyện này mà người tu luyện kia vinh quang nhận được danh hiệu "Ngưu Ma Vương".

Danh tiếng có một không hai.

Lục Minh: "..."

Chuyện này đã có người chịu trách nhiệm rồi?

Cứ như tấn công khủng bố vậy…

Có điều, anh không tin có người vô duyên vô cớ quan tâm chuyện này, trừ khi…

Trong lòng Lục Minh khẽ động.

Anh tra ra một số tư liệu về người tu luyện này, người đó lại thật sự ở cùng một chỗ với Vương Hiên.

Ồ.

Lục Minh hiểu rõ trong lòng.

"Xem ra anh vẫn không quá xấu xa."

Lục Minh hiểu ra.

Tuy rằng Vương Hiên "suýt nữa" "lầm lỗi" làm sai chuyện, có điều do sự tồn tại của Lục Minh khiến anh ta về bản chất vốn không phạm tội!

Còn thay đổi tốt hơn!

Ừ…

Nói như thế, mình mới là người lợi hại nhất.

Anh nhìn mà xem, người như Vương Hiên trong tương lai có thể sẽ trở thành kẻ xấu, có điều bị Lục Minh bẻ lại thành tốt rồi!

Lục Minh vui mừng.

Đến lúc này.

Chuyện thành cũ coi như đã kết thúc.

Buổi trưa.

Máy hỗ
trợ thẻ bài đa chức năng mà anh đặt hàng đã đến.

Đây là thiết bị mà chuyên gia chế tạo thẻ bài sử dụng nhiều nhất, có tính năng kiểm tra và đánh giá đơn giản, có thể giúp anh có khái niệm nhất định đối với thẻ bài mà mình chế tạo.

Giá bán: Một trăm nghìn tệ.

"Tiểu Bạch?"

Lục Minh vô thức nhìn về phía cô bé.

"..."

Tiểu Bạch ấm ức: "Cha không nghe điện thoại của em."

"Cha kiểu gì vậy?"

Lục Minh giận dữ.

Vô liêm sỉ!

Ngay cả điện thoại của con gái mà cũng không nghe!

Có phải cha ruột không vậy?

"Không sao."

Lục Minh rất độ lượng khoát tay, xoa xoa đầu cô bé: "Cha em không mua cho em, sư phụ mua cho em! Sư phụ sẽ dùng tiền của mình để trả cái máy này."

"Vâng ạ."

Tiểu Bạch vui vẻ đi nghiên cứu.

Ừ…

Cô bé thả một tấm thẻ phá hủy vào.

Soạt.

Chưa chứng nhận.

Cỗ máy vẫn chưa tìm ra được số liệu liên quan, có điều chuyện này cũng không gây trở ngại đến việc nó bắt đầu quét tấm thẻ, một vệt sáng khởi động, tiến hành phân tích nó.

Soạt.

Đang trong quá trình quét thẻ.

Soạt.

Hoàn thành quét thẻ.

Đánh giá cấp năng lượng dao động: Cấp hai sao cao nhất.

Tính năng có thể bao hàm: Gia tăng hiệu quả tấn công.

"Được đấy."

Lục Minh kinh ngạc.

Không hổ là máy giám định chuyên nghiệp.

Thậm chí ngay cả thẻ phá hủy chưa được chứng nhận cũng có thể giám định ra phạm vi và hiệu quả đại khái của nó.

Tấm thẻ này…

Anh bỏ tấm thẻ bốn sao của Vương Hiên vào.

Soạt.

Đã tìm thấy số liệu chứng nhận tương ứng, đang tính toán...

- ---

Tên gọi thẻ bài: Kiếm Lạc

Loại thẻ bài: Thẻ tấn công

Cấp thẻ bài: Bốn sao

Hiệu quả thẻ bài: Phong ấn kỹ năng kiếm tu "Kiếm Lạc"

- ---

"Kiếm tu!"

Đôi mắt Lục Minh đột nhiên trừng lớn.

"Kiếm tu!"

Đôi mắt của Tiểu Bạch mở to hơn nữa.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào tấm thẻ bài nho nhỏ kia.

Không phải thứ khác.

Là thẻ bài kiếm tu, cực kì hiếm thấy!

Khác với các nghề nghiệp như chiến sĩ năng lượng, chuyên gia nguyên tố, chuyên gia triệu hồi, đặc tính của kiếm tu khiến cho bản thân nó chính là một nghề nghiệp có tính tấn công siêu mạnh!

Năng lực của họ vô cùng khó phong ấn!

Đầu tiên, năng lượng kiếm tu cấp thấp không có cách nào giải phóng ra ngoài.

Bọn họ đưa năng lượng vào trong thanh kiếm, lấy kiếm làm vật trung gian, đấu cùng với kẻ địch, không ngừng rèn luyện và cải thiện bản thân.

Làm sao phong ấn được?

Dù sao cũng không thể phong ấn kiếm của người ta chứ!

Nếu anh thật sự muốn xuất thẻ gốc với người ta, vậy thì đó không phải là phong ấn, mà là ăn trộm …

Vậy nên muốn phong ấn kỹ năng kiếm tu, chỉ có thể phong ấn những thứ không lấy kiếm làm vật trung gian, hoàn toàn huy động dựa vào năng lượng, đó là kiếm khí thuần túy!

Hoặc là…

Kỹ năng huy động kiếm khí thuần túy!

Nhưng kiếm khí…

Nói như thế nào đây?

Tính tấn công của chúng quá mức ngang ngược!

Muốn phong ấn hoàn chỉnh một thanh kiếm khí, phải cam đoan rằng thẻ gốc của anh đủ mạnh mẽ, năng lượng vượt qua gấp mấy lần, mấy chục lần mới có thể phong ấn thành công!

Nếu không...

Thẻ gốc của bạn sẽ bị kiếm khí chém rách!

Vì thế trên thị trường tồn tại rất ít thẻ kiếm tu, thấp nhất là thẻ cấp ba sao, hơn nữa giá cả vô cùng đắt, bản vẽ thiết kế thẻ kiếm tu còn đắt hơn nữa!

Đây là nguyên nhân mà cô nhóc Tiểu Bạch kì kèo lâu như vậy mà Lục Minh vẫn chưa mua nó.

Bởi vì nghèo!

Mà bây giờ một tấm thẻ kiếm tu hoàn mỹ lại xuất hiện trước mặt hai người.

Bốn sao!

Không có mã hóa!

Lúc này.

Bên trong cửa hàng nhỏ bé yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở gấp dồn dập từ hai người một lớn một bé…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện