"Sư phụ, sư phụ, anh mua cho em sao?"
Tiểu Bạch cực kì mong chờ.
"Đương nhiên."
Vẻ mặt của Lục Minh trở nên nghiêm túc: "Bây giờ em có bao nhiêu năng lượng?"
"Ba... ba trăm."
Tiểu Bạch ngượng ngùng.
"Ba trăm..."
Vẻ mặt của Lục Minh không hề thay đổi.
À.
Anh dạy thẻ đàn trâu cho Tiểu Bạch được mấy hôm rồi?
Trước đây, hình như anh phải mất ba ngày mới có thể nghiên cứu rõ về thẻ đàn trâu? Hơn nữa, anh vượt qua mốc ba trăm điểm này như thế nào nhỉ?
Ừm...
Dùng tiền bán Fruit Ninja để tăng lên!
Anh nhìn tài nguyên trong cửa hàng, đứa bé Tiểu Bạch này căn bản không dùng bao nhiêu, vậy sao có thể tăng nhanh như vậy?
Ha ha ha ha.
Thiên phú chết tiệt.
"Rất... rất thấp sao?"
Tiểu Bạch lo lắng.
Hình như sư phụ không hài lòng với tiến độ của cô bé.
"Hơi thấp."
Lục Minh đắn đo nói: "Tuy nhiên, tu luyện nền tảng phải thật chắc chắn, thế nên em cũng không cần gấp gáp, có hiểu không?"
"Dạ!"
Tiểu Bạch gật đầu.
"Còn tấm thẻ này..."
Lục Minh cầm lên: "Mục đích chính khi anh mua nó là muốn em có động lực học tập, chờ đến lúc năng lượng và tu vi của em đạt chuẩn, anh sẽ đưa nó cho em. Còn bây giờ, để sư phụ giữ nó cho em."
"Dạ!"
Tiểu Bạch phấn khởi.
Đây chính là kỹ năng kiếm tu đầu tiên của cô bé!
Nghĩ đến đây, cô bé lại tràn đầy sức sống cố gắng tu luyện.
Đứa bé này...
Lục Minh bật cười.
Đợi Tiểu Bạch rời đi, anh mới nhìn về tấm thẻ bài trong tay.
Lần này là niềm vui ngoài ý muốn!
Không ai ngờ được, trong tay Vương Hiên lại có một tấm thẻ kiếm tu!
Còn tại sao lại không mã hóa...
Điều này cũng rất bình thường, mã hóa thường dùng cho những tấm thẻ muốn bán ra, còn tấm thẻ này là người ta chế tạo riêng cho con của mình, tấm thẻ dùng một lần thì mã hóa làm gì?
"Để mình xem xem."
Ý thức của Lục Minh quét qua mặt trái của tấm thẻ bài.
Xếp lớp!
Cùng với...
Những đường vân mà anh xem không hiểu.
Đây là một tấm thẻ bài bốn sao, độ khó cũng cao hơn thẻ phần mộ!
Ngay cả một tấm thẻ ba sao cao nhất như thẻ phần mộ anh cũng không xem hiểu, sao có thể hiểu được đường vân trên tấm thẻ bài bốn sao chứ? Nhất là thẻ bài kiếm tu!
Đương nhiên.
Anh cũng không trông cậy bản thân có thể xem hiểu.
"Ừm..."
"Đường vân kiếm tu ở lớp thấp nhất, phía trên là những đường vân năng lượng ba sao hoặc bốn sao..."
Lục Minh hiểu được.
Kết cấu xếp lớp của tấm thẻ này rất đơn giản.
Đơn giản đến mức Lục Minh cũng biết chế tạo, chẳng qua thực lực của anh quá yếu. Cho đến bây giờ, anh chỉ có thể xếp lớp thẻ năng lượng một sao mà thôi.
Hiệu quả quá kém.
Nghĩ đến đây.
Anh nghiêm túc cất thẻ bài đi.
Ừm.
Đây chính là để cho Tiểu Bạch!
Chờ sau này, khi cô bé Tiểu Bạch kia tăng lên ba sao hoặc bốn sao là có thể giao tấm thẻ bài hiếm này cho cô bé rồi.
Ừm...
Nếu như khi đó cô bé còn ở đây.
Lục Minh cất thẻ kiếm tu đi rồi mới bắt đầu công việc nghiên cứu khoa học của mình.
Trải qua sự kiện lần này, không thể sử dụng thẻ phá hủy nữa.
Không còn cách nào, món đồ đó mới dùng được hai lần đã nổi tiếng trong thành phố Thanh Minh. Bây giờ, cả thế giới đều biết năng lực triệu hồi thẻ bài của đại nhân Ngưu Ma Vương!
Sao anh còn dám dùng chứ?!
Nhất định phải thay đổi.
Lộ trình tiến hóa thẻ bài ban đầu của anh là thẻ đàn trâu từ đầu đến cuối, anh thật sự rất tò mò, không biết khi thẻ đàn trâu được tiến hóa đến tận cùng sẽ trở thành thứ gì.
Mà bây giờ...
Anh không dám chơi như vậy.
Thẻ phá hủy đã như thế, thẻ phần mộ có thể tốt đến đâu chứ? Cũng chỉ là một đàn trâu mạnh hơn thôi!
"Nên đổi thẻ bài rồi."
Lục Minh cảm thán.
Thực lực của anh còn quá yếu, tinh lực cũng có hạn, từ trước đến nay anh chỉ dung hợp một loại thẻ bài, cũng đặt toàn bộ tinh lực của mình vào việc nâng cao năng lực.
Bây giờ năng lực của anh tăng lên rất chậm, lại không nghiên cứu được thẻ phần mộ...
Chỉ có thể thay đổi thẻ bài thôi.
Nghĩ đến đây.
Lục Minh mở kho thẻ bài của Hiệp hội ra, đảo qua một vòng, cuối cùng dừng ở một ô năng lực - thuật cầu lửa!
Đây là năng lực cơ bản nhất.
Làm thế nào để dung hợp tia chớp, có lẽ nó sẽ rất mạnh.
Vì vậy.
Lục Minh mua một tấm thẻ thuật cầu lửa, tự mình phong ấn, rất rẻ.
Ừm...
Đường vân cũng rất đơn giản.
Lục Minh dễ dàng học được, rồi bắt đầu dung hợp sau bảy lần phong ấn, thẻ tia chớp nhanh chóng thay đổi, một tấm thẻ với những đường vân mới toanh xuất hiện!
"Được rồi!"
Lục Minh phấn chấn tinh thần.
Đây là tấm thẻ thứ hai trong chuỗi thẻ bài dung hợp của anh.
Xoẹt!
Xoẹt!
Lục Minh chế tạo lại tấm thẻ dung hợp này.
Đối với Lục Minh của bây giờ mà nói, việc chế tạo đường vân trong giai đoạn này không thể đơn giản hơn nữa, anh chỉ mất vài phút đã chế tạo thành công, sau đó...
Vèo!
Lục Minh thả tấm thẻ lên không trung.
Một loạt quả cầu lửa nổ tung giữa không trung.
Ừm...
Lục Minh nhíu mày, tại sao thứ này lại quen mắt như vậy chứ?
À.
Nhớ ra rồi.
Thẻ bài một sao cao nhất - Cầu lửa liên hoàn.
Lục Minh do dự.
Anh lại chế tạo thêm một tấm nữa, rồi đặt lên máy giám định, thế mà lại là cầu lửa liên hoàn hàng thật giá thật!
Giống hệt nhau!
Vậy là đã có tấm thẻ bài mạnh nhất của nhóm lửa rồi?
Chắc vì phương diện này có rất nhiều người tu luyện, nên người ta đã nghiên cứu thấu đáo cấp độ này, căn bản không cần anh phải dung
hợp!
Vì sao không có ai nghiên cứu thẻ đàn trâu?
Bởi vì có ít người!
Khi đó, Lục Minh lựa chọn năng lực mà ít người tu luyện!
Ít người thì người chấp nhận nghiên cứu năng lực đó càng ít, đương nhiên cũng không có ai nghiên cứu ra thẻ đàn trâu.
Nói như vậy, những năng lực phổ thông này như cầu nước, mũi tên gió thì Lục Minh không cần thử cũng biết, chúng nó đã có cấp cao nhất tương ứng rồi!
"Vậy thì không được."
Lục Minh gãi đầu.
Nếu như đều có rồi...
Dung hợp thẻ gốc tia chớp có ích gì đây?
Tiết kiệm một ít chi phí bản quyền sao?
Anh dung hợp thẻ gốc tia chớp là vì muốn một thẻ bài mạnh hơn chứ không phải là những năng lực đã tồn tại này, thứ anh cần chính là một con át chủ bài!
Thứ anh cần chính là một năng lực chưa từng xuất hiện!
Chỉ có như vậy!
Mới có thể bảo vệ được cho bản thân.
Ví dụ...
Như thẻ phá hủy.
Mặc dù tôi không đánh lại anh, nhưng ông đây có thể rút củi dưới đáy nồi!
Còn cầu lửa liên hoàn này...
Tuy nó rất mạnh, nhưng vì có rất nhiều người sử dụng nó nên từ lâu đã có những phương pháp để phá giải, vì thế không có quá nhiều ý nghĩa.
Do đó.
Lục Minh lại tìm kiếm trong kho tư liệu kỹ năng một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn một năng lực ít người sử dụng nhưng uy lực rất tốt.
Triệu hồi vu linh!
Nó có nguồn gốc từ một nghề nghiệp hiếm có tên là "Chuyên gia vu thuật*", Lục Minh chưa từng nghe đến nghề nghiệp này nhưng có thể thấy được từ tên của nó, nó có liên quan với vu sư và pháp sư.
(*)Vu thuật – thuật đồng cốt, bùa chú – khởi nguồn từ thời nguyên thủy, giai đoạn mà con người vẫn còn sợ hãi trước thiên nhiên và nhìn các hiện tượng tự nhiên bằng đôi mắt thần bí. Trong điều kiện như vậy, con người cầu nguyện một thứ năng lượng huyền nhiệm để chế ngự thiên nhiên và tự do tạo niềm tin cho mình. Nói một cách nghiêm túc, vu thuật là một loại hoạt động có tính chất xã hội, không vượt qua phạm vi tế lễ, khánh chúc…
Triệu hồi vu linh là một năng lực rất thần kỳ, đừng thấy tên nó có hai chữ triệu hồi, nhưng nó không phải là kiểu có thể triệu hồi đồ ăn*... à, là triệu hồi vật thật như các chuyên gia triệu hồi.
(*) Trong tiếng Trung, hai từ "đồ ăn" và "vật thật" có phiên âm giống nhau.
Nó có thể sử dụng năng lượng để triệu hồi một người lính được ngưng tụ bằng năng lượng.
Được ngưng tụ hoàn toàn bằng năng lượng!
Tuy uy lực khi của nó không có tính chất bùng nổ lắm, nhưng nó có một ưu điểm là, thời gian duy trì rất dài!
Anh nghĩ mà xem...
Trong lúc chiến đấu, triệu hồi một người giúp anh đánh nhau có phải rất đã hay không?
Những con thú dữ của chuyên gia triệu hồi cần phải bồi dưỡng tình cảm, cần nuôi nấng, cần che chở, ngoài việc có thể ăn thì không thể tìm được bất cứ ưu điểm nào!
Mà cái này...
Hoàn mỹ!
Hoàn toàn được ngưng tụ bằng năng lượng!
Chỉ cần ngưng tụ trong thời gian chiến đấu là được!
Hơn nữa...
Nghĩ thử mà xem.
Nếu như tất cả đàn trâu trong thẻ phá hủy đều nghe bản thân chỉ huy, thời gian duy trì cũng đủ dài... Ha ha, Lục Minh cảm thấy anh có thể tăng lên bốn sao!
"Chính là nó."
Lục Minh chỉ cần nghĩ thôi đã thấy phấn khởi.
Dù sao trình độ kỹ thuật hiện nay của anh đã cao lên nhiều, việc dung hợp những thẻ bài cấp thấp cũng sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian.
Tinh!
Anh tìm được bản quyền của thẻ bài năng lực một sao.
Ừm...
Lục Minh nghiên cứu bản vẽ, vẫn là độ khó của kỹ thuật cố định đường vân (mô hình triệu hồi), xem qua vài lần là học được, sau đó anh vẽ theo và nhanh chóng chế tạo ra một tấm thẻ.
"Triệu hồi!"
Anh thử thi triển tấm thẻ bài.
Vù...
Thật sự đã ngưng tụ thành một người lính.
Nó hoàn toàn được ngưng tụ bằng năng lượng, có màu xanh nước biển bán trong suốt của rau câu, dáng người cũng không cao, chỉ hơn một mét, trong tay còn cầm một cây giáo dài, nhìn có vẻ rất dẻo và ngon miệng...
Cũng không thể ăn.
Lục Minh khựng lại.
Dù sao anh cũng không phải là chuyên gia triệu hồi, sao có thể tàn nhẫn như thế chứ.
Chẳng qua...
Người lính này khác xa so với tưởng tượng của anh!
Thứ này có thể đánh nhau sao?
Anh lại gần rồi chạm vào cây giáo dài trong tay tên lính...
Bà nói chứ!
Sao thứ này mềm thế?!
Anh phải dùng cái này để đâm kẻ địch sao?