Bậc Thầy Thẻ Bài

Thẻ phần mộ hiện thế!


trước sau

Tại sao họ lại ở đây?

A đúng rồi, nhiệm vụ lúc trước Trương Tiểu Bàn nói!

Lục Minh nhớ ra rồi.

Anh thật sự không ngờ nhiệm vụ bọn Trương Tiểu Bàn nói lại là hôm nay, cũng không ngờ thành phố Thanh Minh lớn như vậy mà lại gặp được nhau ở chỗ này!

Có điều...

Thấy tình hình của bọn họ hình như không tốt lắm?

Tựa như có một con thú hung ác đáng sợ đang đuổi giết bọn họ.

"Cứu với!"

Hai người Trương Tiểu Bàn từ xa đã nhìn thấy hình như có người xuất hiện, lập tức lớn tiếng cầu cứu. Cậu ta quơ cánh tay vừa thô vừa ngắn của mình, không ngừng vẫy vẫy.

"Ha ha."

Lục Minh liếc nhìn từ xa, nhanh chóng trốn đi.

Đùa gì thế!

Thứ đuổi giết bọn họ chính là chuột lửa, là một loài thú dữ có tính khí nóng nảy hung tàn! Cả người nó được bao phủ bởi lửa, con trưởng thành có tiêu chuẩn ba sao!

Sao họ có thể trêu chọc đến sinh vật này?!

"Tiêu rồi."

Trương Tiểu Bàn lạnh lẽo trong lòng.

Cậu ta nhìn thấy bóng đen nơi xa biến mất nhanh như chớp.

Nói thật, dọc theo con đường này, bọn họ đã gặp rất nhiều người tu luyện, nhưng chỉ cần nhìn thấy thứ đuổi giết họ là chuột lửa người ta liền trực tiếp chạy mất.

Đùa gì thế!

Đây chính là thú dữ cấp ba sao!

"Sớm biết vậy thì đã không nhận nhiệm vụ kia."

Trương Tiểu Bàn hơi hối hận. Cậu biết mà, thưởng phong phú như thế mà chỉ cần điều tra ảo cảnh, có phải là quá hậu hĩnh hay không?

Quả nhiên.

Chỗ đó lại là sào huyệt của chuột lửa!

Bọn họ vừa mới điều tra xong chỗ đó đã bị chuột lửa bắt gặp...

"Ha ha."

Hạ Vũ cười giễu.

Cậu hận không thể đạp bay tên mập trước mắt này.

Lừa đảo!

Đã nói là nhiệm vụ cấp một sao...

À, thì ra là nhiệm vụ cấp hai sao!

Việc này cho qua, bọn họ khá thông minh, vận dụng một số tài liệu đặc biệt dẫn chuột lửa rời đi, sau đó đi vào điều tra xong rồi lập tức rời đi là được!

Ai biết...

Lúc tên này đi lại thuận tay lấy một quả trứng của người ta!

Đầu óc có bệnh à?!

Đây không phải là tìm chết sao?!

Tuy trên đường đã ném quả trứng kia đi rồi, nhưng chuột lửa giận dữ vẫn đuổi giết, đã đuổi giết bọn họ mấy dặm rồi!

"Tìm nơi nào có nước!"

Hạ Vũ tỉnh táo nói: "Trên người chúng ta bị nhiễm mùi của quả trứng kia... chỉ cần loại bỏ hết, chuột lửa sẽ không có cách nào đuổi giết chúng ta nữa."

Cậu ấy nhớ trong sách viết như vậy.

"Anh, ở đây làm gì có nước!"

Trương Tiểu Bàn tuyệt vọng: "Anh xem, đến cái hố phân cũng không tìm thấy nữa là."

Hạ Vũ: "..."

Phía sau.

Hơi thở của chuột lửa dường như càng ngày càng gần.

Gào!

Gào!

Ngọn lửa lao nhanh kia có nhiệt độ nóng rực, dường như đã đến người bọn họ.

Xoẹt!

Hạ Vũ bỗng xoay người giương cung, một mũi tên băng lạnh do năng lượng thành hình ngưng tụ lại trong nháy mắt, mũi tên bắn tới, cắm vào chân của chuột lửa.

Phụt...

Băng lạnh nở rộ ra.

Mũi tên băng hóa thành vô số cái lạnh, muốn cố định chuột lửa tại chỗ.

Nhưng...

Chỉ trong nháy mắt.

Ngọn lửa bắt đầu khởi động, tất cả băng lạnh hòa tan trong chớp mắt.

"Tôi sắp không còn năng lượng nữa rồi."

Sắc mặt Hạ Vũ trắng bệch.

Mũi tên băng lạnh không có tác dụng quá lớn, chỉ có thể trì hoãn một chút.

"Em, em thử xem nhé?"

Trương Tiểu Bàn run lẩy bẩy.

"Câm miệng!"

Hạ Vũ hung ác trợn mắt nhìn cậu ta.

Cậu ấy nhớ.

Lúc đầu chuột lửa này không hung ác như vậy!

Trương Tiểu Bàn muốn phát huy ảo cảnh để trì hoãn chuột lửa này lại, nhưng không biết tại sao, con chuột lửa này bỗng trở nên vừa điên cuồng vừa hung ác!

Điên cuồng thở dốc, hai mắt đầy màu máu.

???

Hạ Vũ thật sự không thể hiểu được.

Rốt cuộc ảo cảnh của Trương Tiểu Bàn là cái quỷ gì?!

Tóm lại tuyệt đối không thể để cậu ta ra tay.

Cậu ta không ra tay mọi người còn có chút cơ hội, nếu tên này ra tay thì bọn họ thật sự thảm rồi!

"Chạy đi."

Hạ Vũ khẽ cắn môi.

Ánh mắt của cậu kiên nghị, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trương Tiểu Bàn chỉ có thể điên cuồng nhấc đôi chân ngắn của mình lên chạy, vừa cảm nhận sự nóng rực bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua cái mông, vừa điên cuồng kêu rên.

...

"Thảm đến vậy sao?"

Lục Minh thò đầu ra từ ngọn núi nhỏ gần đó.

Nơi đó vừa rồi quá rõ ràng nên anh cố ý tìm một nơi dễ trốn, sau đó lại nhìn thấy tình trạng của hai người Trương Tiểu Bàn.

Chậc chậc.

May mà lúc đó không đồng ý!

Anh biết mà, theo tên này sẽ không có gì ngon mà ăn.

Không sai!

Lúc đó anh từ chối nhiệm vụ không phải bởi vì chê ba mươi nghìn ít, cũng không phải vì đi ra ngoài hoang dã nguy hiểm dường nào, mà là vì tên Trương Tiểu Bàn này...

Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với Trương Tiểu Bàn, tên này là chính là kiểu có thể gây chuyện!

Không có việc gì cũng gây ra họa!

Đương nhiên.

Thỉnh thoảng không phải là vấn đề của Trương Tiểu Bàn nhưng rất kỳ lạ, chỉ cần nơi nào có mặt tên này chắc chắn sẽ không yên bình, rất thần kỳ.

Vầng sáng gây sự à?

Lục Minh buồn cười.

Ừm...

Khoảng cách này...

Ánh mắt quét qua người chuột lửa.

Cạch!

Máy thẻ bài trước mắt đã chuẩn bị xong.

Từ đỉnh núi nhỏ, anh nhắm ngay chuột lửa từ xa, chỉ cần Lục Minh ấn xuống, tấm thẻ mới tinh này sẽ phóng thẳng ra ngoài trong nháy mắt!

Chờ một chút nữa...

Lục Minh tính toán khoảng cách.

Anh vốn chỉ muốn thử xem hiệu quả của thẻ bài, bây giờ vừa hay có thể thử uy lực của nó!

"Hy vọng mày không khiến tao thất vọng."

Lục Minh hít sâu một hơi.

Anh tìm một ít cỏ dại, đắp một ít lên máy thẻ bài.

Ừm...

Càng ngày càng gần.

Ánh mắt Lục Minh ngưng lại, trong mắt chỉ còn lại con chuột lửa đang lao nhanh kia.

Theo anh thấy, cho dù tấm thẻ bài ba sao này có yếu hơn nữa, cho dù thật sự chỉ triệu hồi ra mười nghìn tên lính thạch rau câu dẻo cũng có thể cứu bọn họ!

Ừm...

Khoảng cách đến rồi!

Cạch!

Lục Minh không chút do dự ấn công tắc.

Vù...

Năng lượng bùng phát.

Thẻ bài trong máy tiêu tan không một
tiếng động.

Cùng lúc đó.

Ánh nắng đầy trời dường như trở nên ảm đạm.

Chuột lửa đang đuổi giết hai người Trương Tiểu Bàn nhạy cảm cảm nhận thấy có gì không đúng, trực giác mạnh mẽ bẩm sinh của thú dữ khiến nó có một dự cảm chẳng lành.

Có điều.

Nó còn chưa kịp phản ứng.

Xoẹt!

Một lá cờ cũ nát bỗng cắm trên mặt đất, chặn ngay trước mặt chuột lửa.

"Gào!"

Chuột lửa cảnh giác.

Hai người Trương Tiểu Bàn và Hạ Vũ lại hoảng hồn, đây là gì?

Cạch!

Cạch!

Mặt đất nơi cắm cột cờ kia dần dần phồng lên rồi đột nhiên nứt ra, từng vết rách đáng sợ bắt đầu theo đó lan tràn.

Hộc!

Hộc!

Xung quanh vô cùng lạnh lẽo.

Ầm!

Một bàn tay đáng sợ bỗng vươn lên từ mặt đất, thật sự khiến người ta sợ hãi.

"Hộc... Hộc..."

Chuột lửa bắt đầu trở nên bất an.

"Cẩn thận."

Hạ Vũ kéo Trương Tiểu Bàn cẩn thận lui lại.

Không phải bọn họ không chạy, mà là vốn không dám chạy.

Một trong những quy tắc sinh tồn hoang dã chính là, một số thú dữ thích đuổi giết động vật động đậy! Lúc không rõ chân tướng, tốt nhất không nên động đậy lung tung!

Không nên khiến kẻ địch chú ý!

Hiện giờ so sánh chuột lửa đáng sợ kia và sinh linh xuất hiện một cách kỳ lạ này với nhau, bọn họ nhất định phải giả vờ như chính bản thân mình vốn không hề tồn tại...

Cạch!

Cạch!

Mặt đất nổ tung.

Ầm!

Lại một bàn tay vươn ra từ mặt đất.

Cả hai bàn tay đều vươn ra, sau đó hai bàn tay dừng lại một chút rồi chấn động trên mặt đất, trong nháy mắt mặt đất nổ tung, sinh linh dưới mặt đất kia cuối cùng cũng lộ hình dáng ra.

Khuôn mặt lạnh lẽo.

Toàn thân màu xanh lạnh.

Cả người đều lộ ra sự lạnh lẽo.

"Gào..."

Chuột lửa không nhịn được.

Nó ngày càng bất an, khi bả vai sinh linh dưới mặt đất xuất hiện nó đã không nhịn được rồi, ngọn lửa lao nhanh, xông tới cắn xé!

"Gào..."

Nó gầm lên giận dữ.

Ra tay rồi!

Hai người bọn Hạ Vũ cũng chấn động.

Sau đó.

Hai người vô thức quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức vãi cả linh hồn. Họ nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi, chuột lửa hung ác đó...

Bốp!

Vậy mà lại bị sinh linh kia tát một phát ra ngoài!

Giống như đánh một con ruồi vậy.

"Gào..."

Chuột lửa phát ra một tiếng gầm đau đớn như tiếng chó sủa.

?!!

Đây là sinh linh quỷ quái gì!

"Chạy!"

Không chút do dự.

Nếu lúc này không chạy thì sẽ không chạy được nữa!

Soạt!

Hạ Vũ và Trương Tiểu Bàn tán loạn chạy trốn.

Mà giờ phút này.

Chuột lửa bị đau, nó lăn bò lên, tuy toàn thân đau đớn nhưng không có vết thương nào quá lớn. Nhưng nó trừng mắt nhìn sinh linh phía trước, hiển nhiên rất kiêng kỵ sinh linh ấy.

"Gào..."

Trong cổ họng nó phát ra từng tiếng gầm nhẹ, tựa như đang đối đầu.

Sau đó.

Nó lại xoay người bỏ chạy.

Thắng rồi!!!

Trong lòng Lục Minh mừng như điên.

Không hổ là thẻ bài cấp cao ba sao, vậy mà thật sự thắng rồi!

Đây chính là chuột lửa!

Mặc kệ thực lực thế nào, đó cũng là ba sao hàng thật giá thật! Điều này có nghĩa là sau này mình cũng có thực lực đối đầu chính thức với ba sao rồi phải không?

Lục Minh nghĩ thôi đã thấy kích động.

Hết cách.

Bị thẻ đàn trâu, thẻ phá hủy gây tai vạ quá lâu rồi!

Thậm chí anh đã quên chiến đấu trực diện mới là sự lãng mạn của đàn ông!

Mà bây giờ...

Tấm thẻ mới này đã về!

Anh đã chính thức có được sức chiến đấu đối chọi trực tiếp với tất cả!

"Lên đi."

Lục Minh chỉ huy chiến sĩ truy kích.

Anh muốn nhìn xem sức chiến đấu thật sự của tấm thẻ bài này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!

Rốt cuộc có thể đánh được chuột lửa không!

Vù...

Chiến sĩ phần mộ nhận được mệnh lệnh.

Lúc này.

Nửa cơ thể nó đã xuất hiện, trông rất dũng mãnh, sau khi nhận được mệnh lệnh của Lục Minh, nó điên cuồng quơ tay, bày ra dáng vẻ đuổi giết.

Sau đó...

Vẫn luôn duy trì dáng vẻ này.

"???"

Lục Minh không hiểu ra sao.

Là anh ra lệnh không rõ ràng hay sao?

Nhưng khi anh chuẩn bị ra lệnh một lần nữa thì mới phát hiện ra, không phải chiến sĩ không tuân lệnh mà là nửa người dưới của nó căn bản không thể ra được.

Đúng vậy.

Chỉ có nửa người trên của nó có thể cử động!

"..."

Khuôn mặt của Lục Minh không chút biểu cảm.

Bà mợ nó!

Đây lại là một chiến sĩ phần mộ thật sự!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện