Vùng ngoại thành.
Lục Minh nhìn người anh em trước mặt với vẻ mặt đau thương.
Chiến sĩ phần mộ rất cường tráng.
Hơi thở màu xanh lạnh băng khiến làn da của nó càng chân thực hơn, chứ không phải là màu xanh của thạch rau câu. Thực lực của nó lớn mạnh, có thể đấu với thú dữ ba sao!
Lục Minh rất hài lòng về những điều này.
Điều duy nhất khiến anh không hài lòng chính là vì sao vẫn chỉ có nửa người?!
Lá cờ cắm ở đâu!
Phần mộ đắp ở đâu!
Tên này cũng chỉ có thể ngồi yên ở đó!
Không thể di chuyển!
Anh trai, anh đang chơi game đấy à?
Plants vs. Zombies sao?!
Anh là chiến sĩ phần mộ! Là người tấn công! Chứ không phải thứ từ miệng bắn ra vật thể không rõ ràng! Có phải anh đã có hiểu lầm gì đó với bản thân không?
"Haiz."
Lục Minh thở dài.
Anh là thẻ bài ba sao cấp cao nhất đấy!
Anh như vậy có xứng đáng với các anh em silicon lúc trước không?!
Ít nhất người ta cũng có thể làm chân sai vặt, chạy tới chạy lui, chẳng hiểu sao đến lượt anh lại đứt mất chân? Chỉ có nửa người cắm trong phần mộ?!
Điều này không khoa học!
Nếu ba sao lại tiết kiệm chi phí như vậy...
Bốn sao thì sao?
Chỉ còn lại có một cây gậy silicon thôi chắc?
Ha ha ha ha.
Sắc mặt của Lục Minh không chút biểu cảm.
"Người anh em, anh biết cái gì khác không?"
Lục Minh cúi đầu nhìn về phía nó.
Bởi vì thông thường cơ thể dưới mặt đất nên đầu của chiến sĩ phần mộ thấp hơn eo của anh một chút.
Rất thấp!
"?"
Vẻ mặt của chiến sĩ phần mộ mờ mịt.
Hiển nhiên.
Ngoại trừ một vài chỉ lệnh như tấn công, phòng thủ cơ bản, những thứ khác nó đều không hiểu, cảm giác dường như trí lực đã giảm sút so với trước đây.
"Được rồi."
Lục Minh xoa đầu.
Vì thế.
Tấm thẻ phần mộ này đã được ưu hoá, "ưu hóa" hết cả những thứ khác luôn! Chỉ để lại uy lực chiến đấu và sức tấn công đơn giản nhất bạo lực nhất!
"Không biết có thể đào ra được hay không."
Lục Minh hơi tò mò.
Thế là anh ra tay muốn đào, sau đó phát hiện căn bản không đào được.
"À ừm."
"Anh có thể tự đào mình ra không?"
Lục Minh nghiêm túc hỏi.
"?"
Chiến sĩ phần mộ ngơ ngác không hiểu.
Hiển nhiên.
Nó không hiểu được cái gì gọi là tự đào bản thân ra.
"Tấn công phía dưới mặt đất."
Lục Minh ra lệnh như vậy.
Lần này chiến sĩ phần mộ đã hiểu, sau đó tấn công mặt đất, cơ thể chấn động, có vẻ bị thương nặng.
"Dừng lại!"
Lục Minh hiểu ra đôi chút.
Anh nhìn kĩ phần đất dưới chiến sĩ phần mộ đầy vết nứt như hòa làm một thể cùng chiến sĩ phần mộ, dùng cách bình thường vốn không đào được!
Có thể...
Đây chính là bản thể của nó.
"Bỏ đi, xem thử thời gian duy trì vậy."
Lục Minh phân tích.
Mười phút sau, chiến sĩ phần mộ hóa thành năng lượng tiêu tan, lá cờ cũng biến mất theo gió.
Chỉ để lại mặt đất nứt toác.
"Thời gian vẫn ổn."
Lục Minh hiểu rõ.
Mặc dù có vô số chỗ thiếu sót nhưng nó vẫn là thẻ bài ba sao cấp cao nhất vô cùng mạnh mẽ!
Có lẽ...
Nên coi nó là thẻ bài phòng thủ!
Có tấm thẻ bài này, ít nhất có thể ngăn chặn người tu luyện ba sao!
"Hiện tại, mình cũng được coi là một nửa ba sao."
Lục Minh có chút sức mạnh rồi.
Tuy xuất hiện một số điều ngoài ý muốn nhưng nhìn chung vẫn rất tốt.
"Nên quay về thôi."
Lục Minh nói vậy.
Có điều.
Đúng lúc này.
Từ phía ngoài vùng ngoại ô, sương mù nhanh chóng bao phủ. Bầu trời vốn dĩ trong xanh, vậy mà trong nháy mắt đã bị sương mù che lấp, trở nên mờ ảo.
Ầm!
Từng đàn thú dữ hừng hực khí thế xông tới.
"Đã xảy ra chuyện rồi ư?"
Lục Minh nhìn xa xa, đôi mắt lập tức híp lại.
Rè rè...
Điện thoại bỗng nhiên rung lên.
"Người tu luyện kính mến, xin chào, phía Nam vùng ngoại ô xuất hiện sương mù trong phạm vi nhỏ, thú dữ bị hoảng sợ, vì sự an toàn của anh, xin hãy mau chóng rời đi..."
Ha ha.
Lục Minh bĩu môi.
Sương mù cái con khỉ!
Sương mù kiểu như nào?
Sắp đuổi kịp sương khói của thủ đô kiếp trước luôn đó được chưa!
Có điều...
Lục Minh không có chút hứng thú nào với những gì đã xảy ra.
Là một người không có lý tưởng.
Là một chuyên gia chế tạo thẻ bài, Lục Minh hiểu rất rõ vị trí của mình, anh tuyệt đối sẽ không tham gia vào những chuyện vừa nhìn đã thấy nguy hiểm như vậy!
Rút lui!
Lục Minh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Có điều.
Ngay lúc đó, một ý nghĩ xuất hiện, anh nhìn về nơi tập trung khói sương nồng nặc nhất ở phía xa.
Nơi đó.
Dường như có một vật.
Sáng ngời rực rỡ.
Đây là...
Lục Minh bỗng nhiên bừng tỉnh.
"Anh mèo?"
Lục Minh đi vào biển ý thức, chú mèo mun dường như luôn ngủ say đã tỉnh giấc, ánh mắt của nó như xuyên qua không gian, rơi vào nơi nào đó.
Ừm...
Vừa rồi Lục Minh đã thấy.
Đó là hình ảnh mèo mun truyền cho anh!
Mèo mun làm biếng hơn cả anh không ngờ giờ lại chủ động ư?
Nó muốn thứ kia?
Có điều...
Lục Minh chau mày.
Sương mù lan nhanh như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Còn có thông báo đó, dưới tình huống bình thường, theo như Lục Minh thấy, đó chính là thông báo: chúng ta phải chiến đấu, những người không liên quan mau tránh ra, đừng để bị thương!
Lúc này, anh đi vào?
Lục Minh cảm thấy rất đau đầu...
Vẫn nên mua sáu chiếc giày tăng tốc.
"Anh có thể bảo vệ tôi?"
"Đảm bảo không có nguy hiểm?"
Lục Minh hỏi.
Mèo mun gật đầu, ánh mắt đầy cao ngạo, dường như không coi người khác ra gì...
Lục Minh: "..."
Vì vậy.
Đến lúc lựa chọn rồi.
Thứ nhất, tin tưởng anh mèo, quả quyết tiến vào sương mù, lấy được thứ nó muốn rồi rời đi. Thứ hai, lập tức rời khỏi nơi này!
"Tôi nghĩ đã..."
Lục Minh vò đầu.
Ừm...
Đây là lần đầu tiên anh mèo đưa ra yêu cầu.
Rất có thể là khởi đầu cho sự tiến triển mối quan hệ của hai người, thêm nữa, thực lực bây giờ của anh tăng nhanh như vậy có một phần nguyên nhân rất lớn đến từ thẻ gốc tia chớp!
Còn nữa.
Anh mèo đã hứa
sẽ bảo vệ anh, vấn đề an toàn hẳn là không đáng ngại.
Được thôi.
Lục Minh lại thở dài.
Lần đầu tiên mèo mun đưa ra yêu cầu, có thể không đáp ứng sao? Ngay cả mèo mun cũng không đáp ứng, anh còn là đàn ông ư?
Chơi luôn!
Liều một phen, xe đạp thành mô tô!
"Chờ tôi một chút."
Lục Minh đã có quyết định.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mèo mun, Lục Minh ngồi trên đỉnh núi, lấy bút chế tạo thẻ bài ra nhanh chóng làm thêm một tấm thẻ phần mộ.
Mèo mun: "???"
Coi thường lời hứa của nó như vậy ư?
"E hèm."
"Để phòng ngừa sơ suất, phòng ngừa sơ suất."
Lục Minh nhìn đôi mắt nhỏ không hài lòng của mèo mun, cười khan vài tiếng.
Tuy mèo mun đã đảm bảo, nhưng chuyện liên quan đến an toàn của bản thân, đương nhiên Lục Minh phải chuẩn bị nhiều một chút. Ừm... bây giờ hẳn là không có vấn đề gì rồi!
Một tấm thẻ phần mộ ba sao!
Một tấm thẻ kiếm tu bốn sao!
Trên lý thuyết, đủ để xông pha ở thành phố Thanh Minh rồi.
Đi thôi!
Lục Minh hít sâu một hơi.
Lấy can đảm xông pha pháp trường, bước vào vùng sương mù đen.
Mèo mun truyền cho anh một ý nghĩ như chỉ dẫn, khiến anh giống một cái bóng xuyên qua màn sương đen, trong mơ hồ như có một người tu luyện khác đang ẩn hiện.
Lục Minh lướt qua, không ai phát hiện ra.
Màn sương mù này...
Dường như có hiệu quả che giấu năng lượng mạnh mẽ.
"Sắp tới rồi."
Lục Minh thầm tính toán thời gian.
Lần này anh tới chỉ là kiểm tra thẻ bài, trong ba lô còn có máy phóng thẻ bài, con đường này quả thật không dễ dàng gì.
Sương mù ngày càng tràn ngập.
Tầm nhìn thấp hơn.
Hình như bọn họ đã vào sâu bên trong sương mù.
Ầm!
Ầm!
Xung quanh truyền tới từng tiếng nổ, nhưng nhờ bức màn che giấu năng lượng nên không có bất kỳ dao động nào xuất hiện, từ đó khiến người ta không biết rốt cuộc là năng lượng gì!
Có điều âm thanh này...
Lục Minh lo sợ trong lòng.
Cũng may.
Dưới sự chỉ dẫn của mèo mun, anh lẳng lặng tránh né tất cả mọi người.
Ừm...
Đến rồi.
Hình như Lục Minh đến một hang núi.
Nơi đây đã rất ít sương mù, Lục Minh đã tìm được thứ phát ra ánh sáng rực rỡ được đặt trên bàn đá, bày trong hộp gỗ.
Đó là một chiếc chuông nhỏ.
Có hơi cũ nát.
Có hơi cổ xưa.
"Chính là thứ này sao..."
Lục Minh hiếu kỳ.
Anh đang muốn cầm lên.
Soạt!
Chiếc chuông đột nhiên biến mất.
Đợi đến khi Lục Minh phản ứng lại, trong hộp đã không có thứ gì.
Được thôi!
Lục Minh vào biển ý thức nhìn xem.
Quả nhiên, chuông nhỏ đã xuất hiện ở trong tay anh mèo.
Hình như chú ý tới ánh mắt hèn hạ của Lục Minh, mèo mun nghĩ lại việc bị hãm hại lần trước, lần này rất lanh trí đeo chuông lên cổ của mình.
Lục Minh: "..."
Mèo, chuông mèo?
Tự đeo?!
Định làm quái gì vậy?
Bỏ đi.
Lục Minh lắc đầu.
Nếu vật đã về tay, vậy thì nhanh chóng rút lui thôi!
Bên ngoài có tiếng nổ không ngừng xem chừng rất nguy hiểm, nghĩ tới đây, Lục Minh nhanh chóng rời khỏi hang núi, có điều ngay lúc đó, một bóng người đi tới.
Trong sương mù dày đặc.
Xuất hiện một bóng người to lớn.
Năng lượng kinh người đó vậy mà có thể xuyên qua sương mù, ảnh hưởng đến nơi đây!
Đáng sợ!
"Chết tiệt!"
Sắc mặt của Lục Minh thay đổi.
Bốn sao!
Lại là một cao thủ bốn sao!
Chết tiệt!
Lục Minh chửi thầm một câu.
Thẻ kiếm tu trong tay anh đã được rút ra, nhìn chằm chằm bóng người kia, chỉ cần đối phương vừa tiến vào thì sẽ không chút do dự phóng ra!
Đây là cơ hội duy nhất của anh!
Đánh lén!
Tới đây!
Ba!
Hai!
Một!
Thẻ kiếm tu của Lục Minh chờ hành động.
Mà ngay giây phút này, trong hư không có một móng vuốt nhỏ xuất hiện ở hiện thực.
"Anh mèo ra tay rồi!"
Lục Minh yên tâm.
Anh có phần tò mò, không biết anh mèo bây giờ có thể đánh lại bốn sao hay không?
Có điều.
Trong lúc anh cho rằng anh mèo sẽ ra tay...
Bộp!
Móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng thò ra, ấn thẳng lên trán của Lục Minh.
Vù...
Năng lượng tiêu tan.
Đôi mắt của Lục Minh tối sầm lại, ngất xỉu.
???
...
Mà giờ phút này.
Bóng người to lớn kia bước vào trong động.
Ông ta chau mày, kỳ lạ... Vừa rồi rõ ràng cảm thấy có hơi thở khác lạ...
Ảo giác sao?
Sau đó ông ta đi vào nhìn mới thấy đồ vật trong hộp gỗ đã bị mất.
"Đồ tạp chủng đáng chết các người!"
Người nọ tức giận.
Hơi thở đáng sợ cuồn cuộn.
Ầm!
Ầm!
Bên ngoài vang lên tiếng nổ.
"Ha ha."
Vẻ mặt của ông ta rất dữ tợn: "Dám trộm đồ của ông đây, tìm đường chết!"