Cúp điện thoại.
Lục Minh tạm thời đặt thẻ bài trong tay xuống.
Chuyện của "Mắt nhìn thấu" trước mắt không gấp, bây giờ anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm
Sau khi tấm thẻ bài kỳ lạ nào đó tiến hóa đến một giai đoạn đặc biệt, bởi vì kỹ thuật quá khó nhằn nên đã lâu lắm rồi Lục Minh không chú ý đến tấm thẻ bài đó nữa.
Bởi vì không hiểu.
Bởi vì quá khó.
Mà gần đây, bởi vì sự "quan tâm yêu thương" trong hai đêm của hai vị hội trưởng, rốt cuộc anh đã hiểu rõ kỹ thuật trong tấm thẻ này!
"Thẻ phần mộ"!
Ánh mắt của Lục Minh tập trung.
Tấm thẻ này...
Lặng yên lâu lắm lắm rồi!
Đây là tấm thẻ bài ba sao cấp cao nhất của Lục Minh!
Không phải.
Phải nói là thẻ cực hạn!
Cực hạn...
Có nghĩa là không thể nào vượt qua!
Không chỉ có uy lực, ngay cả nhu cầu năng lượng cũng cao đến mức đáng kinh ngạc! Phải biết rằng, ngay cả thẻ bài cấp ba sao cao nhất trị giá một triệu "Mắt nhìn thấu" chỉ có nhu cầu năng lượng ba nghìn mà thôi.
Mà tấm thẻ này, mười nghìn.
Có điều...
Thẻ đàn trâu, cực hạn của một sao, đủ để đối đầu với hai sao.
Thẻ phá hủy, cực hạn của hai sao, uy lực càng đáng kinh ngạc.
Thẻ phần mộ thì sao?
Hiệu quả tuyệt đối sẽ không đơn giản.
Thẻ cực hạn thường có đặc tính không gì sánh nổi.
Ví dụ...
Đặc tính của "Chiến sĩ phần mộ" trong loạt thẻ phần mộ số 2 lại là giảm nhu cầu năng lượng mười nghìn điểm xuống ba nghìn, ưu hoá siêu mạnh mẽ, giúp Lục Minh sử dụng sớm hơn!
Đương nhiên.
Bởi vì đặc tính có ưu hoá nên uy lực vốn có đương nhiên hơi giảm sút.
Nhưng uy lực của tấm thẻ phần mộ lại chưa từng giảm!
Độ khó cũng cao đến mức thái quá!
"Bây giờ mình nên nghiên cứu kết giới, không nên lãng phí thời gian."
"Có điều..."
"Đã phá được ải khó về kỹ thuật, làm ra thử xem nhỉ?"
Lục Minh tò mò.
Soạt!
Soạt!
Anh bắt đầu chế tạo không chút do dự.
Tấm thẻ này rất khó.
Cho dù phá được ải kỹ thuật khó nhằn, đường vân cực hạn của nó cũng vượt quá mức bình thường, ngay cả trình độ nền tảng của Lục Minh suýt chút nữa đã thất bại.
Cũng may.
Anh không ngừng rèn luyện bằng thẻ đàn trâu, thẻ phá hủy, nền tảng chế tạo thẻ đã rất thành thục.
Soạt!
Soạt!
Nửa tiếng.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Ánh sáng mờ nhạt ngưng tụ, Lục Minh chế tạo thành công.
Ừm...
Màu trắng!
"Không tăng cấp sao?"
Lục Minh nhíu mày.
Kỳ lạ thật, loạt thẻ đàn trâu mạnh mẽ như vậy lại không hề tăng cấp!
Một sắc trắng thuần túy!
Phải biết rằng.
Là thẻ cực hạn, uy lực của nó đã sánh ngang thẻ tăng cấp, nhưng cho dù như thế vẫn không tăng cấp, vì sao vậy?!
Nguyên nhân gì?
Không biết.
Bỏ đi.
Lục Minh vò đầu, nhìn về phía thẻ bài trong tay.
Mặt trái, là đường vân phức tạp.
Mặt phải, là phần mộ quen thuộc.
Cờ xí tung bay, lúc này trông vô cùng siêu phàm.
Ừm...
Thử một chút?
Tách...
Chưa chứng nhận.
Tách...
Thuật toán đang quét...
Tách...
Hoàn thành quét.
Đánh giá cấp năng lượng dao động: Cấp ba sao cao nhất.
Tính năng có thể chứa đựng là: Mệnh lệnh tuyệt đối, tính chỉ hướng.
"???"
Lục Minh không hiểu ra sao.
Đây là ý gì?
Anh biết cấp năng lượng dao động, nhưng tính năng có thể chứa đựng...
Có thể chứa đựng là sao?
Trong tình huống bình thường sẽ căn cứ vào đường vân tính năng mà anh hiện có để tính ra hiệu quả có thể xuất hiện khi kết hợp những đường vân này với nhau.
Thuật toán vẫn khá phức tạp.
Có điều, mệnh lệnh tuyệt đối...
Lục Minh tìm kiếm.
Mệnh lệnh tuyệt đối thường chỉ mệnh lệnh phải chấp hành, thường thấy trong năng lực kiểu triệu hồi, nhưng trong thẻ tấn công như thẻ đàn trâu...
Thì có chút quái dị.
Huống chi, đây là một tấm thẻ phần mộ!
Không phá hủy nữa à?
Lục Minh cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì đặc tính chấn động của thẻ bài Ngang tàng va chạm dẫn đến loạt thẻ bài này đều có tính chấn động cực kì mạnh mẽ, lần này không phá hủy khiến anh cảm thấy không quen lắm.
Ừm...
Mệnh lệnh tuyệt đối...
Xem ra là năng lực mang tính chỉ huy.
Anh nhớ rõ kết quả kiểm tra của thẻ phá hủy hình như là tăng mạnh hiệu quả chấn động?
"Thử xem?"
Lục Minh đút thẻ bài vào máy, dĩ nhiên không dám khởi động.
Thẻ phần mộ...
Chỉ riêng năng lượng đã gấp mười lần thẻ phá hủy, hiệu quả sẽ là gì?
Đây chính là cực hạn của ba sao!
Thậm chí có khả năng mạnh mẽ hơn cả thẻ phần mộ!
"Bỏ đi."
Cuối cùng Lục Minh từ bỏ.
Không phải không có cách kiểm tra, mà căn bản không dám sử dụng. Trời mới biết thẻ phần mộ có phá hủy luôn nơi này, biến cả phố xá sầm uất thành phần mộ không?!
Cho dù sự xuất hiện của chiến sĩ phần mộ lần trước cũng thử nghiệm ở dã ngoại!
Nhưng bây giờ...
Lục Minh chau mày, gần đây có một đám người tu luyện mạnh mẽ đến thành phố Thanh Minh, anh không muốn ra ngoài chịu
chết đâu!
Trừ phi... mèo mun có thể tỉnh lại!
Nghĩ tới đây, tinh thần của Lục Minh lẻn vào biển ý thức.
Nơi đó, mèo mun vẫn đang ngủ say.
"Vẫn chưa tỉnh sao?"
Lục Minh có chút thất vọng.
Không biết rốt cuộc lần này mèo mun sẽ ngủ say bao lâu.
Là bởi vì một vuốt đó sao?
Xem ra giúp mình xuyên qua thế giới bóng tối tiêu hao quá nhiều sức lực, không biết nó có thể tỉnh lại trước khi bước vào truyền thừa Nguyệt Ảnh hay không.
Ừm...
Mèo mun đang ngủ say nhìn có vẻ vừa mắt hơn nhiều, không có dáng vẻ kiêu ngạo lúc hoạt bát thường ngày, cũng không có ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.
Có lẽ... Lục Minh bỗng nhiên động lòng.
Nó đang ngủ!
Đây chính là một cao thủ đang ngủ say!
Tâm tư của Lục Minh dao động.
Có một số việc, anh đã tò mò từ lâu!
Ví dụ...
Chiếc chuông trên cổ mèo mun, tấm đệm dưới thân mèo mun, những thứ này không phải là vật phẩm thông thường, đáng tiếc bình thường mèo mun vốn không cho anh động vào!
Chi bằng nhân lúc nó ngủ...
Lục Minh lặng lẽ tiến tới sờ thử.
Nhưng mà… khi cánh tay của anh vẫn chưa hạ xuống.
Bốp!
Một cái đuôi vung tới, cả người anh dính vào tường.
Ý thức tiêu tan ngay tại chỗ.
Lục Minh: "..."
Bà mợ nó.
Đang ngủ mà mày cũng quẫy đuôi được à?!
Được thôi!
Lục Minh nhận thua.
Tính khí lúc ngủ say mà cũng cộc cằn như vậy, anh có thể làm sao?
Vẫn nên an phận tích trữ thẻ thôi.
Có điều, khi anh đang chuẩn bị tiếp tục tích trữ thẻ, căn sát vách bỗng vang lên âm thanh loảng xoảng, Lục Minh hơi tò mò qua đó nhìn thử.
Cửa hàng bên cạnh mở cửa!
Thật hay giả vậy?
Lục Minh kinh ngạc.
Cửa hàng bên cạnh chủ yếu bán một số thiết bị máy móc, hàng đẹp giá rẻ nhưng cạnh tranh quá lớn, kinh doanh không khấm khá. Hết cách, thời buổi này, những thứ mà máy móc có thể làm ra được thông thường đều không đáng giá lắm.
Vì thế cửa hàng này thường xuyên đóng cửa, Lục Minh cũng chưa từng để ý.
Lúc này, một người trẻ tuổi khoảng hơn ba mươi đang dọn dẹp đồ đạc ở bên trong.
Lục Minh liếc nhìn.
À.
Đây không phải là ông chủ hàng xóm sao?
"Anh Thái Sơn."
Lục Minh tiến tới: "Sao thế?"
"Kinh doanh không khấm khá, chuyển nhượng rồi."
Tâm trạng của Thái Sơn không tốt lắm, thở dài thườn thượt: "Tiền ngày càng khó kiếm, về quê thôi, ở đây cũng không được nghỉ ngơi yên lành."
"Nghỉ ngơi không yên?"
Lục Minh thấy kỳ lạ.
Kinh doanh không khấm khá liên quan gì đến nghỉ ngơi?
"Nơi này..."
Thái Sơn do dự một chút, thấp giọng nói: "Nơi này có một số chuyện ma quái."
"Hả?"
Lục Minh giật mình.
Chuyện ma quái?
Thật hay giả vậy?
Anh đã từng thấy búp bê đi tung tăng ngoài đường rồi!
"Phải đi rồi, tôi cũng không sợ nói cho cậu nghe."
Thái Sơn thấp giọng nói: "Mấy ngày hôm trước tôi đã mời thầy đuổi ma, ông ta nói âm khí ở nơi này quá nặng, có ma xuất hiện... Thật đó, thần linh ơi, ngày nào tôi cũng có thể cảm nhận được."
"Anh có thể cảm nhận được ư?"
Lục Minh kinh ngạc.
Thái Sơn chỉ là người tu luyện hai sao thôi mà!!
Có thể cảm nhận được ư?
"Thật đấy."
Thái Sơn mang theo vành mắt thâm đen: "Cậu đừng có không tin, cứ nửa đêm, tôi đều có thể nghe thấy âm thanh rầm rầm... Có đôi khi mặt đất sẽ chấn động."
Rầm rầm...
Chấn động...
"Khi nào vậy?"
Lục Minh đột nhiên hỏi.
"Không nhớ rõ, hình như khoảng nửa tháng một tháng trước ấy."
Thái Sơn thở dài.
Lục Minh im lặng.
Ừm...
Khi đó.
Hình như bản thân mình đang kiểm tra thẻ bài ở cửa hàng kia mà?
→_→