"Thế nào?"
Phạm Trạch rất đắc ý khi nhìn sắc mặt "kinh hãi" của Lục Minh.
Nhìn đi.
Cho dù hội trưởng của các người cũng không có phủ đệ lớn như vậy!
Lần trước khi Trương Dương tới nơi này cũng mang vẻ mặt như vậy. Dù sao giá nhà ở khu vực thành thị quá đắt, thật sự không có mấy ai sẵn lòng lãng phí tài nguyên đi mua nhà!
Không phải không mua nổi, mà là quá mức lãng phí!
Đương nhiên.
Ông ta không biết, điều cậu em trước mắt này đang nghĩ thật ra là làm thế nào để tấn công đít của ông ta...
"Không cần ngưỡng mộ đâu."
"Đợi cậu đạt đến bốn sao cũng có thể sở hữu phủ đệ lớn như vậy."
Phạm Trạch hời hợt nói.
Lục Minh: "..."
Anh dừng một chút, ánh mắt quét qua Phạm Trạch, lại nhìn biểu cảm khoe khoang của ông ta cùng với phủ đệ dần dần hiện ra trước mắt, cuối cùng anh mới ý thức được một việc.
Hình như ông ta không nhận ra mình?
Ừm.
Rất có khả năng!
Dù sao người đổ vỏ là Sở Tiêu cơ mà!
Đúng đó, người làm chuyện xấu là Sở Tiêu, mình sợ gì chứ?!
"Công trình kiến trúc này có thể được duyệt sao?"
Lục Minh giả vờ vô ý hỏi.
"Không thể."
Phạm Trạch thổn thức không ngớt: "Phủ đệ tự xây của chúng ta thông thường đều là công trình trái quy định... Nhưng không sao, dù gì cũng không ai dám đến tháo dỡ! Ngoài những người có chức danh như Trương Dương không dám làm bậy, còn người tu luyện tự do như chúng ta thường sẽ tìm một nơi có năng lượng dày đặc để xây dựng phủ đệ."
Lục Minh thán phục.
Siêu thật!
Thì ra cuộc sống của người tu luyện bốn sao phong phú như vậy!
"Nào."
"Ta dẫn cậu đi tham quan trước."
Phạm Trạch rất nhiệt tình.
Lục Minh cũng có chút ngượng ngùng.
Anh nhìn đi.
Đây mới là cao thủ bốn sao!
"Cậu nhìn bên này đi."
"Trên tường vẫn có những chỗ bỏ sót, đều phải bao phủ kết giới."
Phạm Trạch vừa chỉ vừa nói với Lục Minh: "Cả bên này nữa, nói chung, bất luận thế nào đều phải sử dụng kết giới thẻ bài bao phủ toàn bộ phủ đệ!"
"Đi, vào phòng xem."
Phạm Trạch đưa Lục Minh vào trong phủ đệ.
Ngoài tường rào, cửa sổ của phủ đệ cũng cần bao phủ kết giới, ông ta dẫn Lục Minh đi một vòng những nơi cần bao phủ kết giới.
"Nhưng kết giới thẻ bài của tôi không ngăn nổi kẻ địch."
Lục Minh thắc mắc.
Nếu là kẻ địch bình thường thì cũng được đi, kẻ địch của Phạm Trạch?
Bốn sao!
Làm sao có thể ngăn cản được?
Ước chừng kết giới của anh sẽ bị phá giải bằng sức mạnh chỉ trong thời gian ngắn!
"Không sao cả."
Phạm Trạch khoát tay: "Chủ yếu là tác dụng cảnh báo, không phải cậu biết xếp lớp gì đó sao? Xếp thêm một thẻ cảnh báo một sao gì đó, nhắc nhở khi bị phá hủy là được."
Đợi đã.
Cuối cùng Lục Minh đã ý thức được chỗ nào đó không đúng lắm.
Xếp lớp?!
Nhiệm vụ kết giới thẻ bài cấp một của anh lại yêu cầu xếp lớp?!
Nghĩ nhiều quá rồi nhỉ!?
"Thù lao một trăm nghìn, tôi không làm xếp lớp được."
Lục Minh nói một cách rất nghiêm túc.
Anh có thể xếp lớp, nhưng nó chẳng liên quan gì đến thù lao một trăm nghìn, vốn không phải là dịch vụ tương ứng với giá trị!
Đùa gì thế?
Trong tình huống bình thường, xếp lớp là chuyên môn của chuyên gia chế tạo thẻ bài cấp cao! Huống chi, phủ đệ trong hang núi này rất lớn, không biết phải cần bao nhiêu kết giới thẻ bài!
Nếu còn đòi xếp lớp...
Lỗ sặc máu!
Tỷ lệ hiệu suất giá đã thấp đến mức có thể bỏ qua không tính!
Một trăm nghìn?
Vốn không có khả năng!
Anh tùy ý xếp lớp cho "Côn" cũng không dừng lại ở số tiền này!
"Anh bạn nhỏ."
Phạm Trạch vỗ vai anh, cười nói: "Cò kè mặc cả với người tu luyện bốn sao không phải là lựa chọn chính xác. Đối với cậu mà nói, vốn chỉ là một chuyện đơn giản thôi, đúng không?"
Lục Minh bỗng nhiên hiểu ra.
Hóa ra ông ta đang đợi anh ở đây!
Vì vậy đây mới là nguyên nhân ông ta chỉ đích danh anh?!
Bởi vì chỉ có anh có thể làm xếp lớp!
Bởi vì anh rẻ nhất!
Dù sao, điều ông ta cần chính là bao phủ toàn bộ phủ đệ, là một công việc có số lượng cực kì khổng lồ, mời một chuyên gia chế tạo thẻ bài cấp cao, phải làm trong bao lâu?
Lại cần bao nhiêu tiền?
Dù sao, chuyên gia chế tạo thẻ bài cấp cao đều là bốn sao! Giá trên trời!
Mà Lục Minh thì sao?
Anh nhìn đi, chỉ cần giá của kết giới cấp một! Lời to!
Ha ha ha ah...
Bị gài bẫy ư?
Đôi mắt của Lục Minh bỗng híp lại.
"Người trẻ tuổi phải có tầm nhìn lâu dài."
Phạm Trạch cảm thán, có lẽ nghĩ đến việc Lục Minh là người của Trương Dương nên cũng không tiện ra tay quá ác, vì thế ông ta nói sâu xa: "Cậu xem, tạo quan hệ tốt với người tu luyện bốn sao như ta cũng có lợi cho tương lai của cậu, đúng chứ? Chăm chỉ làm đi, sau này ông đây sẽ đưa cậu bay xa."
Lục Minh: "..."
Được lắm, lại bắt đầu hứa lèo rồi!
Kiếp trước khi còn ở công ty, ông sếp thiểu năng kia của anh cũng thường xuyên hứa lèo với bọn anh, ngày nào cũng là tương lai, ước mơ, tiền đồ...
Tiền cái đầu ông!
Phát tiền lương trước đã được không?!
Hứa lèo nhiều năm như vậy, cũng
chưa từng thấy lời hứa nào được thực hiện. Lục Minh cảm thấy nếu anh gặp phải ông sếp như vậy, anh sẽ táng cho ông ta một bạt tai!
Có điều, kiếp trước dù sao cũng là kiếp trước, nếu anh thật sự táng cho Phạm Trạch một bạt tai ở đây chắc sẽ toi đời luôn.
Ha ha ha.
Nhìn tôi giống người hiền lành lắm à?
Thời gian bây giờ của anh rất quý giá!
Sao lại lãng phí lượng lớn thời gian để xếp lớp cho lão này?
Đùa gì thế?!
Có điều... cứ coi là thù lao của thẻ nạp năng lượng lần trước đi.
Trong lòng Lục Minh khẽ động, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cứ đồng ý trước đã.
"Được thôi."
"Tôi làm cho ông."
"Có điều..."
Lục Minh ấm ức nói: "Nếu sau này tôi bị người tu luyện khác khinh thường, ông phải bảo vệ tôi."
"Không thành vấn đề."
Phạm Trạch vung tay lên.
Chỉ cần không bàn chuyện tiền, chuyện gì cũng dễ nói.
Chậc chậc...
Lần trước ông ta mời chuyên gia chế tạo thẻ bài cấp cao xem qua, tên đó trực tiếp báo giá hai triệu!
Bẫy siêu to khổng lồ!
Nhìn tên nhóc Lục Minh này đi, một trăm nghìn tệ là xong, cộng thêm tài liệu cũng không đáng bao nhiêu tiền, trong chốc lát đã tiết kiệm được tài nguyên tu luyện mấy tháng trời.
Như vậy tốt vô cùng.
Tuy tài nguyên mạch khoáng nhiều, nhưng năng suất chậm...
Miễn cưỡng đủ cho ông ta tu luyện chứ không thể đem bán!
"Vì sao lại không sử dụng máy cảnh báo?"
Lục Minh thắc mắc.
Kết giới và thẻ cảnh báo, đây không phải là tác dụng đơn giản nhất của máy cảnh báo sao? Không phải lắp một cái là xong rồi sao? Đều là thiết bị cơ bản, giá cả lại không mắc.
"Không cần, không cần."
Phạm Trạch khoát tay lia lịa: "Ta biết một tên, hắn có thể làm cho tất cả thiết bị điện tử, thiết bị năng lượng mất tác dụng trong nháy mắt, không đáng tin cậy."
"Được rồi."
Trong lòng của Lục Minh khẽ động.
Mất tác dụng sao...
Anh nghĩ đến việc mình thường vác theo máy phóng thẻ bài ra ngoài, nếu gặp phải người tu luyện có năng lực này, chẳng phải là thua luôn rồi sao?
Quả nhiên, thực lực của bản thân mới là quan trọng nhất!
Mà giờ khắc này.
Chỗ nào đó của phủ đệ vừa đi ngang qua có ánh sáng di chuyển.
Lục Minh vô ý thức nhìn thoáng qua, ồ, là khu vực tu luyện.
"Chỗ này có cần kết giới không?"
Lục Minh nhìn Phạm Trạch.
"Không cần quan tâm đến chỗ này."
Phạm Trạch khoát tay: "Chỗ này đã làm xong kết giới."
"Ủa?"
Lục Minh nhìn một chút, không có.
"Ha ha."
Phạm Trạch cười thần bí.
Vèo!
Phạm Trạch cầm một tảng đá ném qua đó.
Trong khoảnh khắc khi tảng đá kia sắp xuyên qua cánh cửa, từng chùm ánh sáng xanh xuất hiện, thực vật xanh biếc bỗng nhiên vươn ra vô số dây leo, phủ kín cửa.
Xoẹt!
Tảng đá kia bị nghiền nát.
Hả...
Lục Minh chấn động.
Lúc này, những sợi dây leo chậm rãi thu hồi, lại biến thành một chậu cây xanh bình thường.
Khiêm tốn.
Vô hại.
"Kết giới thực vật!"
Lục Minh thán phục.
Loài thực vật thần kỳ này sở hữu linh trí đơn giản, còn có thể phân biệt hơi thở, có thể nói ngoại trừ Phạm Trạch, những người khác đi vào đều chỉ có một con đường chết!
Đây là kết giới hoạt động!
Cực kì mạnh mẽ!
Có người nói, chỉ có bốn sao trở lên mới tồn tại, đây cũng là lần đầu tiên Lục Minh thấy tận mắt.
"Làm cho tốt nhé."
Phạm Trạch vỗ vai Lục Minh, vừa nhìn về phía loài thực vật xanh biếc.
Ha ha.
Lúc này đây, ông ta xem thử còn ai có thể đến đây trộm đồ!
Xếp lớp kết giới thẻ bài cấp một và thẻ cảnh báo toàn bộ phủ đệ đủ để chống đỡ một nhóm người lớn, không người nào có khả năng có người lẻn vào đây không một tiếng động!
Cho dù là Sở Tiêu cũng không được!
Còn có kết giới thực vật cấp bốn trong phòng tu luyện, đây chính là siêu sát thủ của ông ta!
Cho dù ai tới đều chỉ có một con đường chết!
Ha ha ha.
Sở Tiêu, có gan thì tới thêm lần nữa đi?
Không đánh chết mày!