Sứ thần Cao Ly đến rồi!
Đây là sứ thần đầu tiên đến triều Tống sau chiến tranh, còn sớm hơn Lý
Kỳ dự trù, hắn phỏng đoán thời gian thì hẳn là sứ thần Nhật Bản đến
trước, có điều việc này cũng hợp tình hợp lý, dù sao thì Nhật Bản không
chịu uy hiếp gì từ bên ngoài, còn Cao Ly lại không giống, bọn họ phải
đến Đông Kinh nhanh nhất, bởi vì vận mệnh đã thay đổi một cách nghiêng
trời lệch đất.
Do Đại Tống chưa mời sứ thần Cao Ly, cho nên sứ thần Cao Ly vẫn mượn cớ
chúc mừng Triệu Giai đăng cơ để đến đây, hơn nữa còn là người quen cũ,
Phác Trí Khiêm.
Ngày đầu tiên Phác Trí Khiêm đến kinh thì dâng thư chúc mừng của Hoàng
đế bọn họ lên. Triệu Giai cũng sai người tỏ ý cảm tạ, nhưng Triệu Giai
hoàn toàn không tiếp kiến y. Điều này là Phác Trí Khiêm có chút thấp
thỏm không yên, bởi vì thế cục hiện nay vô cùng vi diệu, y cũng không
nắm rõ thái độ của Đại Tống. Có điều, quan viên Đại Tống nói với y, lần
này sẽ do Xu Mật Sứ Lý Kỳ tiếp kiến y, việc này giống như đã cho y một
viên định tâm hoàn vậy.
Đông Giao, vườn lê!
Lúc trước khi Hoàn Nhan Tông Vọng lãnh binh tấn công Khai Phong, may mà
không chú ý đến vườn lê ở ngoại ô này, chủ yếu là vì khi gã đến thì vừa
vào xuân, cây lê vẫn chưa nở hoa, cả vườn trái cây này không có gì cả,
rất khó thu hút được sự chú ý của người ta. Đương nhiên, nếu gã biết
vườn trái cây này là của Lý Kỳ, đoán chừng chắc chắn sẽ phóng hỏa thiêu
rụi sạch sẽ.
Bây giờ ở đây đã vàng óng một khu, khắp nơi đều nặng trĩu những quả lên
màu vàng, không ít nhà vườn đã bắt đầu thu hoạch trái rồi.
- Rột!
Lúc này Lý Kỳ đang nằm dưới một gốc lê, ánh mắt tản mạn ngắm nhìn bầu
trời xanh thẳm, trong tay cầm một quả lê cắn mạnh một miếng, chỉ cảm
thấy vị ngọt khắp miệng, trong thời tiết nóng nực như thế này càng trở
nên ngon lành nha!
Phác Trí Khiêm đến kinh cũng tuyên bố kỳ nghỉ của Lý Kỳ chính thức chấm
hết. Trong thời gian này, hắn chỉ đến quân doanh và Quân Khí Giám một
chuyến, còn những chuyện về mặt kinh tế, hắn gần như không hỏi đến.
Một lát sau, Mã Kiều đi qua, nói:
- Bộ soái, sứ thần Cao Ly tới.
Lý Kỳ ừ một tiếng, hơi hưng phấn hỏi: - Có mang lễ vật đến không?
Mã Kiều gật đầu.
- Mấy xe?
- Mấy xe?
Lý Kỳ càng mong đợi nói: - Lẽ nào là mấy chục xe?
Mã Kiều lắc đầu, nói: - Ta chỉ thấy một hộp gỗ, hơn nữa Phác sứ thần cũng không dẫn theo ai, chỉ có một tùy tùng.
- Cái gì?
Lý Kỳ giận tím mặt, mắng mỏ: - Tên chó má, khi lão tử không thiếu tiền
thì lễ vật tặng thành đống, khi lão tử thiếu tiền thì y chỉ mang một hộp lễ vật đến, thật là khinh người quá đáng mà!
Mã Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm: - Rốt cuộc là ai khinh người quá đáng chứ.
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói vậy ngài có gặp hay không?
- Không gặp, ta thăng quan mà lễ vật ngược lại bị giảm đi, thật không biết lễ phép.
- À.
- Đợi chút.
- Còn chuyện gì sao?
- Không phải ngươi chứ, đây là quốc gia đại sự. Lẽ nào ngươilẽ nào không khuyên ta suy nghĩ lại chứ?
- Quốc gia đại sự ta không hiểu như ngài, hơn nữa sư muội ta đã dặn ta, không cho ta nói lung tung.
- Ngươi, bỏ đi, dẫn y đến đây đi.
- À.
Lý Kỳ nhìn bóng lưng Mã Kiều rời đi, phát điên nói: - Rốt cuộc ta là ông chủ của ngươi, hay sư muội ngươi là ông chủ của ngươi hả, xem ra ta
phải tìm một quản gia giống như Thái Dũng vậy.
Một lát sau, Phác Trí Khiêm đi theo Mã Kiều tới đây.
Đồ keo kiệt! Lý Kỳ thầm mắng, nhưng vẫn đứng lên, nhanh chóng nghênh
đón, nói: - Ha ha, nói là bằng hữu từ xa tới cũng không phải là nói quá
nha!
- Kinh tế sử!
Khi Phác Trí Khiêm nhìn thấy Lý Kỳ, đột nhiên hô to một tiếng, dọa cho
Lý Kỳ ngây ngẩn, chỉ thấy Phác Trí Khiêm chạy bước nhỏ tới chỗ Lý Kỳ.
Tình huống kỳ quái! Lý Kỳ bị người ta luôn phiên đòi nợ nhìn thấy tình cảnh này, phản ứng đầu tiên là co giò bỏ chạy.
Mã Kiều cũng có chút kinh ngạc, bước chân khẽ nhanh hơn.
Phác Trí Khiêm đi tới trước mặt Lý Kỳ không nói lời nào, đánh giá Lý Kỳ từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
Yy muốn làm gì? Hai tay Lý Kỳ che ngực, cực kỳ căng thẳng nhìn Phác Trí Khiêm.
- Kinhtế sử, có thể gặp được ngài thật tốt quá, làm ta lo lắng cho ngài muốn chết, ta thật sự sợ sẽ không gặp được ngài nữa.
Phác Trí Khiêm diễn rất cảm động, cho dù là vẻ mặt, hay là động tác đều
phong phú vô cùng, vành mắt đỏ lên, thật con mẹ nó chân thật.
Sặc! Chẳng lẽ ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ ta chỉ để diễn kịch
thôi sao. Lý Kỳ âm thầm trợn trắng mắt, ngoài miệng lại ha ha nói: - Làm phiền Phác sứ thần ngài lo lắng, Lý Kỳ thật áy náy vô cùng.
- Không không không, Kinh tế sử có thể bình yên vô sự chính là phúc của
Đại Tống, cũng là phúc của Cao Ly ta nha! Phác Trí Khiêm giơ tay chỉ về
phía đông nói.
- Ha ha, quá lời rồi, quá lời rồi.
Khi nói chuyện, ánh mắt của Lý Kỳ vụng trộm liếc nhìn lễ vật trong tay
tùy tùng phía sau, thầm mắng, con mẹ nó ngươi nói nhảm nhiều vậy có ích
gì, lão tử thà là ngươi đổi mấy câu nói nhảm này thành mấy chục xe lễ
vật.
Phác Trí Khiêm là người khôn khéo cỡ nào chứ, cái liếc mắt này của Lý Kỳ không qua được đôi mắt của y, liền vội vàng đi qua, chính tay cầm lấy
chiếc hộp gỗ đỏ đó đưa đến trước mặt Lý Kỳ, nói: - Đây là sơn sâm trăm
năm mà Hoàng đế nước ta đặc biệt ra lệnh tặng cho Kinh tế sử, lễ vật nhỏ mọn không đáng nhắc tới, mong Kinh tế sử thứ lỗi, ta vội vã chạy đến
đây, hậu lễ vẫn còn ở phía sau.
Đúng nha, y vội vã như vậy, lễ vật đương nhiên vẫn còn ở phía sau, sao
ta lại không nghĩ tới chứ, xem ra ta thật sự trách lầm y rồi, Lý Kỳ cười ha ha nói: - Phác huynh quá khách khí rồi, đến đến đến, mau mau ngồi
xuống.
Hắn nhận lấy hộp gỗ, tiện tay đưa cho Mã Kiều, sau đó mời Phác Trí Khiêm ngồi xuống.
Phác Trí Khiêm thầm nghĩ, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, nếu ta không
nói hậu lễ còn ở phía sau, dám chừng ngươi vẫn không cho ta ngồi xuống,
nhìn trái nhìn phải, ha ha nói: - Ở đây thật đẹp nha!
Lý Kỳ cười nói: - Ta thấy thời tiết hôm nay nóng bức, ngồi trong phòng
khó chịu phát sợ, vì vậy chọn gặp mặt Phác huynh ở đây, Phác huynh đừng
trách móc mới phải.
- Nào dám, nào dám, ở đây hương thơm ngào ngạt, ta thích vô cùng. Phác Trí Khiêm vội vàng nói.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Lý Kỳ cười ha ha nói: - Có điều huynh đừng gọi là Kinh tế sử, bây giờ ta là Xu Mật Sứ.
- Đúng đúng đúng, việc
này ta cũng có nghe nói. Quý phu nhân thật sự là
tài mạo song toàn, nữ anh hung không thua đấng mày râu, khiến chúng ta
rất khâm phục nha! Phác Trí Khiêm nói xong, dường như cảm thấy vẫn chưa
nịnh bợ đủ, lại nói:
- Có điều, người khiến ta càng khâm phục vẫn là Xu Mật Sứ. Không nhờ Xu
Mật Sứ văn võ song toàn, lại toàn diệt quân đội của Nhị Thái tử nước
Kim, và suýt chút thì bắt được Nhị Thái tử đó, thật là thần nhân mà.
Sặc! Mấy câu nịnh bợ này là ngươi đang răn dạy ta sao? Lý Kỳ khiêm tốn
nói: - Phác huynh quá khen. Thật ra lúc đó tình hình nguy hiểm vô cùng,
ta cũng chỉ là may mắn chiến thắng thôi, thần nhân gì chứ, thực hổ thẹn
không dám nhận.
Phác Trí Khiêm nói: - Thực không dám giấu diếm, khi ta ở Cao Ly nghe
được tin nước Kim xuất binh, trong lòng vô cùng khiếp sợ, mọi người đều
biết, Tống Kim kết minh huynh đệ, sao chỉ chớp mắt là xung đột vũ trang
rồi chứ.
Hắc, trước mặt ta mà chơi trò châm ngòi ly gián sao? E rằng ngươi còn
phải về nhà luyện lại vài năm đó. Lý Kỳ dang hai tay ra, hơi bất đắc dĩ
nói: - Không còn cách nào khác, quân Kim quá hùng mạnh, hơn nữa mạnh
được yếu thua, quy tắc sinh tồn mà.
Phác Trí Khiêm nghe đến mạnh được yếu thua thì cả kinh trong lòng, liên
tục gật đầu nói: - Tuy là nói vậy, nước Kim sao có thể như vậy, há chẳng phải là thất tín bội nghĩa sao?
Lý Kỳ ha ha nói: - Huynh cho rằng ai cũng giống nước ta quân tử sao.
Nước Kim ngay cả một chữ cũng không biết, huynh không thể trông cậy bọn
họ sẽ tuân thủ hiệp ước, càng đừng nói đến lời hứa bằng miệng gì đó.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Phác Trí Khiêm gật đầu liên tục, trong lòng lại nghĩ, hắn nói cũng đúng, hai nước Tống Kim đã ký mấy hiệp ước rồi, thậm chí còn đạt thành xây
dựng kinh tế giữa hai nước nữa, nhưng còn chưa tới hai năm thì nước Kim
xuất binh đánh Tống, vậy thì Kim Thái Tổ chẳng qua chỉ hứa miệng với bọn họ mà thôi, bọn chúng làm sao tuân thủ đây.
Nghĩ tới đây, trái tim y đập mạnh, mồ hôi tuôn như mưa.
Lý Kỳ nghiêng mắt liếc nhìn y, suýt chút thì bật cười ra tiếng, thầm
nghĩ, thằng nhãi ngươi không khỏi cũng quá nhát gan rồi, nếu người Cao
Ly các ngươi ai ai cũng có đức hạnh này, thì làm sao có thể tiếp tục
chơi với ta chứ! Nói: - Phác huynh, huynh nóng lắm sao?
- Không có, không có.
Phác Trí Khiêm lắc đầu, lại nói: - Có điều có một chuyện vẫn luôn khiến
ta nghĩ mãi vẫn không hiểu được, hi vọng Xu Mật Sứ có thể giải đáp nghi
hoặc này của ta.
Lý Kỳ nói: - Mời nói.
Phác Trí Khiêm nói: - Nếu nước Kim không giữ lời hứa như vậy, thì tại
sao quý quốc còn đạt thành hiệp ước với nước Kim lần nữa chứ.
Thật ra đây luôn là nỗi sợ hãi trong lòng y, cũng là chuyện mà người Cao Ly không mong nhìn thấy nhất. Bọn họ vừa không mong nước Kim tiêu diệt
triều Tống, cũng không hi vọng Tống Kim biến thù thành bạn. Bọn họ hi
vọng Tống Kim luôn duy trì trạng thái giằng co, như vậy thì Cao Ly bọn
họ có thể đục nước béo cò rồi.
Lý Kỳ hiểu rõ trong lòng, nói: - Việc này không can hệ gì tới lòng tin,
quan trọng là chiến lược lúc mới bắt đầu của nước Kim đã thất bại rồi.
Phác Trí Khiêm nghe được như lọt vào sương mù, nói: - Kính xin Xu Mật Sứ chỉ giáo.
Lý Kỳ cười nói: - Đó là vì nước Kim chọc sai đối thủ. Phải, binh lực Đại Tống chúng ta đích thực không bằng nước Kim, ta chưa từng phủ nhận điều này, nhưng vấn đề là Đại Tống ta đất rộng của nhiều, nhân khẩu gấp mấy
chục lần nước Kim, hậu phương hùng mạnh. Bọn họ muốn một lần nuốt trọn
một người mập thì sao có thể chứ. Huynh cũng nên biết, lúc bắt đầu quân
Kim đích thực là thế như chẻ tre, một hơi đánh đến bên Hoàng Hà, đây
cũng là khoảng cách giữa hai quân. Nhưng sau đó chúng ta bắt đầu trận
phản kích ở Khai Phong, không chỉ toàn diệt quân Kim ở Khai Phong, hơn
nữa còn thu hồi phần lớn địa khu Yến Vân, đây chính là ưu thế hậu phương của chúng ta.
Đây đều là nói thật, Lý Kỳ cũng không gạt y, Phác Trí Khiêm nghe được thì gật đầu liên tục, nói: - Ừm, Xu Mật Sứ nói có lý.
Lý Kỳ tiếp tục nói: - Nhưng huynh muốn Đại Tống ta một lần ăn sạch nước
Kim cũng là chuyện không thể nào. Hơn nữa, Hoàng đế bây giờ kế vị trong
lúc nguy nan, chăm lo việc nước, Đại Tống ta cũng đã thay hình đổi dạng, sức chiến đấu của quân đội cũng có sự tiến bộ rất lớn, nước Kim xâm
lược lần nữa e rằng sẽ chỉ tổn thất nghiêm trọng hơn. Thế lực song
phương đã ngang nhau, thì ai cũng không dám hành động khinh suất, biết
thù thành bạn cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Lúc trước nước Kim không
nhìn rõ thế cục liền tùy tiện xuất binh, sai lầm của người quyết định
cũng khiến bọn họ chịu thất bại lớn. Ta nghĩ nước Kim ký kết hiệp ước
với nước ta cũng đã chứng minh chiến lược lúc trước của bọn họ thất bại
đến thế nào. Ta đoán chừng bọn họ hẳn sẽ điều chỉnh chiến lược chuyển
mũi giáo sang những nước nhỏ hơn.
Sắc mặt Phác Trí Khiêm căng thẳng nói: - Nói vậy là sao.
Lý Kỳ cười nói: - Rất đơn giản mà. Nước Kim được xây dựng từ việc đánh
trận, tất cả lợi ích đều bắt nguồn từ chiến tranh, nhưng bọn họ muốn
đoạt Đại Tống ta lại là chuyện không thể. Làm sao bây giờ, còn không
phải là sẽ nhượng bộ sao, ra tay với những nước nhỏ hơn, ít một chút còn tốt hơn là không có gì. Cao Ly các huynh phải chú ý an toàn nha.
Phác Trí Khiêm nghe được thì tinh thần hoang mang, tay run mạnh, nước trà trong chén cũng đổ ra ngoài.
Tiểu tử! Xem coi ta hù chết ngươi không. Trong mắt Lý Kỳ lóe lên ý cười.