Hiện nay nước Kim đã trở thành đồng minh huynh đệ với Đại Tống lần nữa,
mà Tây Hạ từ lâu đã xưng thần với nước Kim, vậy thì xung quanh nước
Kimchỉ có một nước Cao Ly ta, nếu quả thật giống như hắn nói, xem ta lần này nước Kim chuẩn bị động thật rồi.
Trước kia Đại Tống bọn họ và nước Kim cũng có phân tranh đất đai, chuyện này có lợi ích chung với Cao Ly ta. Mà bây giờ, Đại Tống đã thu hồi lại đất đã bị mất, lợi ích chung này cũng đã mất theo rồi, không tốt, không tốt, đối với Cao Ly mà nói, tình hình thật sự rất xấu rồi.
Phác Trí Khiêm nghĩ tới nghĩ lui sắp phát khóc rồi. Cao Ly bọn họ vốn dĩ còn muốn đục nước béo cò, kết quả là trộm gà không được còn mất nắm
gạo, cổ họng phát ra tiếng than đau buồn.
Không thể nào, sợ đến vậy à. Lý Kỳ suýt chút thì bật cười, vội đằng hắng vài tiếng, nói: - Phác huynh?
- Hả?
Phác Trí Khiêm hơi ngẩn ra, phản ứng lại, than khổ một tiếng, nói: - Xu Mật Sứ thật sự là liệu sự như thần nha.
Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ nước Kim xuất binh đánh quý quốc sao?
Phác Trí Khiêm lắc đầu, buồn rầu nói: - Bây giờ thì chưa, có điều ta
thấy cũng nhanh thôi. Nước Kim thật sự là khinh người quá đáng, lại phái người chạy đến sông Áp Lục trồng trọt, ý đồ xấu xa đã hiện rõ vô cùng.
Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc nói: - Chuyện gì vậy nha? Hắn chỉ biết Cao Ly muốn thừa cơ đục nước béo cò, nhưng chi tiết cụ thể hắn cũng không rõ ràng
lắm.
Phác Trí Khiêm lập tức nói lại sự việc từ đầu đến cuối.
Hóa ra Hoàn Nhan Thịnh đang liên lạc với Triệu Giai, đồng thời sau khi
nhất trí ý kiến, thì đã bắt đầu ra tay với Cao Ly. Lúc trước bờ đông
sông Áp Lục do nước Liêu khống chế, về sau Cao Ly nhân lúc nước Liêu bị
nước Kim đánh bại thì chiếm lấy bờ đông sông Áp Lục, đồng thời yêu cầu
lấy sông Áp Lục làm ranh giới với nước Kim, nhưng nước Kim vẫn chưa thừa nhận Bảo Châu thuộc về Cao Ly, bởi vì người Nữ Châu cũng sinh sống
khoảng ngàn năm ở dải Trường Bạch Sơn rồi, cho nên biên giới vẫn chưa
phân chia rõ ràng, nhưng cho dù nói thế nào thì Bảo Châu bây giờ đã do
Cao Ly khống chế rồi.
Song, Cao Ly thấy nước Kim và Đại Tống đánh nhau, thì muốn thừa cơ củng
cố lãnh thổ, dù sao thì bọn họ cũng chột dạ nha, bởi vì Bảo Châu này lúc trước do nước Liêu chiếm lĩnh chứ không phải bọn họ, thế là vội vàng
tăng thêm quân ở Bảo Châu, việc này cũng ảnh hưởng trực tiếp đến chiến
cục của nước Kim, có điều Cao Ly hoàn toàn không hiết ẩn tình trong đó,
nhưng hiện nay bọn họ biết nước Kim rất giận dữ, hậu quả rất nghiêm
trọng.
Xuất binh đánh Tống thảm bại quay về, đã khiến trên dưới nước Kim cảm
thấy mất hết mặt mũi, giận dữ không thôi, nhưng bọn họ cũng biết cứ tiếp tục đánh với Đại Tống cũng khó giành thắng lợi. Nhưng Cao Ly nho nhỏ
ngươi cũng đến chọc gậy bánh xe, thật là khinh người quá đáng mà, trên
dưới nước Kim nhất trí cho rằng nên dạy cho Cao Ly một bài học.
Tuy lúc ấy Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn đang ở địa khu Yến
Vân, nhưng cũng thượng tấu, lần này nhất định phải khiến Cao Ly khuất
phục.
Hoàn Nhan Thịnh dĩ nhiên cũng đang giận dữ, nhưng do đại tướng đều đang ở địa khu Yến Vân rồi, muốn lập tức đánh Cao Ly thì rất không thực tế,
vẫn phải chờ sau khi bọn Hoàn Nhan Tông Vọng trở về mới thương lượng đối sách một cách chi tiết.
Có điều, cũng không thể không làm gì cả, dù sao phải tỏ vẻ một chút.
Hoàn Nhan Thịnh liền quyết định, ngươi không phải là phái người tăng
thêm binh ở Bảo Châu sao, vậy ta đóng quân ở sông Áp Lục, bởi vì Cao Ly
luôn không khuất phục, cho nên binh lính mà Hoàn Nhan A Cốt Đả để lại ở
phụ cận sông Áp Lục lúc trước cũng chưa từng động, Hoàn Nhan Thịnh bảo
những người này xây dựng cầu ở sông Áp Lục, đồng thời bảo nông dân ở gần đó trực tiếp qua sông chạy đến biên giới Bảo Châu trồng trọt.
Việc này thật sự quá ức hiếp người ta mà, rõ ràng là nói cho Cao Ly
biết, Đại Kim ta không mở miệng thì Bảo Châu này các ngươi đừng hòng có
được.
Dưới sự ủng hộ của quân đội, dân chúng nước Kim kết thành từng đám chạy
đến Bảo Châu trồng trọt, thậm chí còn xua đuổi dân chúng Cao Ly. Cao Ly
vẫn sợ chiêu này của nước Kim, không dám đánh, nhưng không đánh thì
không được, đất này đều để cho dân chúng nước Kim chiếm lĩnh, thì quyền
khống chế Bảo Chây chẳng phải là dâng cho người ta rồi sao.
Nhưng thực lực thật sự kém quá xa, tuy Cao Ly có trọng binh ở Bảo Châu,
nhưng mắt thấy dân chúng nước Kim trồng trọt quy mô ở sông Áp Lục, cũng
không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nước Kim đoán chắc là Cao Ly tiêu biểu cho loại chịu mềm sợ cứng, ngươi có gan thì thử động vào dân chúng của ta xem?
Cao Ly thật sự chính là loại như vậy.
Điều này làm cho dân chúng ở Bảo Châu vô cùng uất ức, càng mất lòng tin
vào quân đội Cao Ly. Các ngươi có nhiều quân ở đây như vậy, quân của
người ta vẫn ở bờ bên kia, mà đất của chúng ta bị người ta cướp đi, các
ngươi lại xem như không thấy, đây là chuyện gì vậy chứ?
Nỗi nhục lớn của quốc gia mà!
Sau khi Tống Kim chính thức đạt thành hiệp ước, Hoàn Nhan Thịnh càng
khoa trương hơn, trực tiếp sai sứ đến Cao Ly, lệnh cho vua Cao Ly tiến
cống tỏ lòng, hơn nữa quan hệ hai nước giống như là phụ tử. Ngoài ra,
phải đem những người bỏ chạy khỏi Bảo Châu trước kia, cho dù là quân
Liêu lúc trước, hay là dân chúng, chỉ cần lúc trước không thuộc về Bảo
Châu thì đều trả lại toàn bộ, một thứ cũng không thể thiếu. Còn nữa, dân chúng Đại Kim ta có thể qua sông trồng trọt, các ngươi phải nhượng bộ
lui binh, còn chuyện hằng năm tiến cống bao nhiêu thì khi khác nói tiếp.
Lúc trước tộc Nữ Chân xem Cao Ly là cha, hiện giờ lại muốn Cao Ly coi Nữ Chân như cha, chênh lệch thật sự quá lớn mà. Trên dưới Cao Ly đều không chấp nhận được, nhưng vũ lực của nước Kim vẫn đang ở đó, Cao Ly lại
không dám đánh, chỉ có thể xin giúp đỡ của Đại Tống.
Thật ra khi Phác Trí Khiêm đi sứ, còn không biết Tống Kim đạt thành liên minh rồi, sau khi đến Lai Châu mới biết. Điều này khiến y càng thêm
thấp thỏm không yên, thế cục ngày càng bất lợi với Cao Ly, dẫn theo mấy
người bỏ lại đại đội, phóng như bay cả đường chạy đến Khai Phong.
Lý Kỳ nghe xong thì không tỏ vẻ gì, thản nhiên nói: - Lại là chiêu này.
Phác Trí Khiêm sửng sốt, nói: - Xu Mật Sứ nói vậy là sao?
Lý Kỳ nói: - Chẳng lẽ huynh không biết sao, đây là ba chiêu của nước
Kim, đòi tiền, đòi đất, đòi người, đến khi đòi được khá rồi, rất khó để
đòi tiếp được, bọn họ sẽ xuất binh đánh huynh, mong đạt được càng nhiều
lợi ích. Lúc trước nước Kim cũng đối với Đại Tống ta như vậy.
Phác Trí Khiêm ngẫm lại, quả thật là thế. Trong lòng càng không ngừng kêu khổ, nói: - Vậy phải làm sao mới được đây!
- Việc này!
Lý Kỳ muốn nói lại thôi, Phác Trí Khiêm vội nói: - Xu Mật Sứ có gì cứ nói đừng ngại.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Vẫn là thôi đi, dù sao đây cũng là đại sự của quý quốc, người ngoài như ta không tiện xem vào bình luận.
Còn có tình huống nào hỏng bét hơn bây giờ sao, hơn nữa ta đến tìm ngươi chẳng phải là bảo ngươi xen miệng vào sao. Phác Trí Khiêm vội vàng nói: - Ở đây chỉ có hai ta, coi như là tán gẫu việc riêng, không sao, không
sao, ta
cũng vô cùng muốn nghe kiến nghị của Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ do dự một hồi, nói: - Vậy ta nói thẳng vậy.
- Mời nói.
- Thật ra ta cũng không có đề nghị hay nào, chẳng qua là nói lại một số kinh nghiệm thôi.
Lý Kỳ nói: - Có câu trước mặt là một đao, sau lưng cũng là một đao,
chuyện khuất nghẹn nhất chính là nuôi hổ thành họa. Huynh cho họ tiền,
cho họ người, cho họ đất, đợi khi huynh nuôi họ mập lên rồi, họ lại giết chết huynh. Nhắc đến cũng hổ thẹn, Đại Tống chúng ta lúc trước cũng đã
làm chuyện ngốc như vậy rồi.
Ngụ ý chính là Cao Ly các ngươi cho dù thế nào nhất định không thể khuất phục, khuất phục cũng chết, nước Kim sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Dù sao thì giáo huấn đổ máu của Đại Tống vẫn còn đọng lại dư âm, Phác
Trí Khiêm vô cùng đồng ý quan điểm này của Lý Kỳ, nói: - Ngài nói đúng.
Thật ra Hoàng thượng của chúng ta cũng thề chết không chịu thần phục,
chỉ làôi.
Nói dễ nghe như vậy, nước Kim chỉ là phái vài dân chúng đến, các ngươi
đã sợ đến lập tức hoảng loạn, nếu thật sự phái binh, các ngươi không
phải là đái ra quần à. Lý Kỳ trầm mặc không nói.
Phác Trí Khiêm thấy Lý Kỳ không hiểu gì như vậy, chỉ có thể tiếp tục
nói: - Chỉ có điều quốc lực nước ta không bằng quý quốc, làm sao có thể
ngăn cản gót sắt của quân Kim chứ!
Lý Kỳ thở dài, lắc đầu không nói.
Phác Trí Khiêm liếc nhìn Lý Kỳ, do dự một lát, nói: - Xu Mật Sứ, hai
nước chúng ta thân như tay chân, luôn sống chung vô cùng hòa bình. Bây
giờ Cao Ly lâm nguy một sớm một chiều, hi vọng quý quốc có thể ra mặt
hòa giải.
Hòa giải? Ngươi đi nằm mơ đi, treo lên đánh thì có thể suy nghĩ lại.
Ngươi đã đưa đến tận cửa cho ta chơi, vậy ta không khách sáo đâu. Lý Kỳ
nói: - Không nói gạt huynh, thật qua chuyện phân tranh của các huynh với nước Kim, chúng ta cũng loáng thoáng nghe được, nhưng cũng chỉ như vậy
mà thôi. Hoàng thượng chúng ta cũng rất muốn giúp đỡ các ngươi, nhưng
vấn đề là, các huynh cho rằng nước Kim sẽ nghe theo chúng ta sao? Nếu
bọn họ nghe theo chúng ta, thì lúc trước đã không xuất binh đánh chúng
ta rồi.
Cũng phải, nước Kim làm sao có thể nghe theo nước Tống chứ. Trong lòng Phác Trí Khiêm lạnh lẽo, hết đưởng xoay xở.
Y không nói câu nào, đương nhiên Lý Kỳ càng không mở miệng, bởi vì Lý Kỳ biết đối phương nhất định càng gấp gáp hơn hắn, lẳng lặng thưởng thức
trà.
Phác Trí Khiêm thấy Lý Kỳ không tỏ vẻ gì cả, đoán rằng Đại Tống chắc
chắn không muốn đi vào vũng nước đục này, rất thất vọng, nhưng ngươi
không mở miệng thì chắc chắc không còn chút hi vọng nào. Do dự thật lâu, mới nói: - Cho dù thế nào thì Cao Ly ta tuyệt đối không khuất phục. Hi
vọng quý quốc có thể xem xét giao tình của hai nước mà giúp đỡ Cao Ly
chúng ta.
Ngươi không khuất phục, ta nhất định sẽ giúp cho ngươi, ngươi có thể yên tâm. Trong lòng Lý Kỳ cười gian vài tiếng, nhưng ngoài miệng lại nói: - Ta đã nói rồi, nếu chúng ta có thể giúp, đương nhiên sẽ giúp, vấn đề là nước Kim bọn họ sẽ không nghe chúng ta mà.
Phác Trí Khiêm nói: - Ý của ta là, nếu nước Kim thật sự xuất binh, hi
vọng quý quốc cũng có thể xuất binh trợ giúp Cao Ly chúng ta.
- Huynh nói nghiêm túc?
Lý Kỳ trợn to hai mắt nhìn Phác Trí Khiêm.
Phác Trí Khiêm khẳng định gật đầu.
Lý Kỳ thở dài: - Chúng ta cũng muốn giúp các huynh, nhưng huynh cũng
biết, chúng ta và nước Kim đã ký hiệp ước huynh đệ. Nếu xuất binh chắc
chắn sẽ khiến nước Kim cực lực phản đối. Việc nàyxin lỗi, chúng ta thật
sự lực bất tòng tâm mà.
Quốc nạn đến chân rồi, Phác Trí Khiêm cũng không quan tâm nhiều như vậy, liền nói: - Quý quốc và nước Kim là đồng minh, nhưng quý quốc và Cao Ly chúng ta cũng là đồng minh. Bây giờ chúng ta gặp nạn, lẽ nào quý quốc
khoanh tay đứng nhìn. Việc này không khỏi quá bất công đối với chúng ta.
Lý Kỳ nghe được thì tỏ vẻ khó xử nói: - Huynh nói cũng có lý, nhưng vấn
đề là các ngươi đều là đồng minh của Đại Tống ta. Chúng ta cho dù là
giúp bên nào, thì bên kia đều sẽ cảm thấy bất mãn, chúng ta cũng có chỗ
khó xử nha.
Phác Trí Khiêm nói: - Nhưng ta cho rằng quý quốc nên đứng về bên lý.
Nước Kim ngang ngược vô lý, khơi dậy chiến tranh khắp nơi, trong ba mươi năm gần đây mầm tai họa đều bắt nguồn từ nước Kim, quý quốc cũng là một trong số người bị hại. Nếu lúc này không ngăn nước Kim lại, đến lúc đó
khó tránh sẽ khơi dậy tai họa lớn hơn nữa. Hơn nữa, quý quốc hi vọng
nhìn thấy nước Kim còn hùng mạnh hơn cả bây giờ sao?
Con mẹ nó coi như ngươi cũng không ngốc, biết lấy việc này để thuyết phục ta! Lý Kỳ trầm ngâm, lại khẽ gật đầu.
Trong lòng Phác Trí Khiêm vui vẻ, nói: - Lẽ nào Xu Mật Sứ đồng ý.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Tuy huynh nói không phải vô lý, nhưng huynh có từng nghĩ, một khi hai nước Tống Kim khai chiến lần nữa, thì sẽ có bao nhiêu người vì thế mà chịu tổn hại không. Hoàng thượng vừa mới kế vị, ngài ấy không muốn động can qua, Đại Tống ta cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, hơn
nữa, dân chúng Đại Tống ta cũng sẽ không đồng ý. Hoàng thượng nhất định
phải suy xét đến cảm thụ của dân chúng. Chúng ta thật sự rất muốn giúp
huynh, nhưng xuất binh thì không thể nào.
Phác Trí Khiêm giống như người rơi vào hầm băng vậy, hai mắt lộ ra tia tuyệt vọng.
Bỏ đi, bỏ đi, đừng dọa y nữa, dọa nữa có thể sẽ dọa chết y đó. Lý Kỳ
xoay chuyển lời nói, nói: - Nhưng chuyện này vẫn chưa tới mức thắng thua đã định.
Phác Trí Khiêm vội nói: - Kính xin Xu Mật Sứ chỉ giáo?
Lý Kỳ nói: - Huynh quên vị bằng hữu lần trước ta giới thiệu cho huynh rồi sao?
Phác Trí Khiêm hơi ngẩn ra, không xác định nói:
- Ngài...ngài nói là Nhật Bản.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy.
- Việc này
Phác Trí Khiêm có chút do dự, đừng nói Nhật Bản có giúp bọn họ hay
không, vấn đề là Nhật Bản chỉ lớn nhiêu đó, số người nhiêu đó, cho dù
Nhật Bản chịu giúp bọn họ, vậy cũng không đánh lại nước Kim nha!
Lý Kỳ liếc mắt thì nhìn ta lo lắng trong lòng y, cười nói: - Nếu huynh
có thể thuyết phục Nhật Bản giúp đỡ, ta dám bảo đảm, Cao Ly các huynh
không cần phải lo lắng rồi.