Bộ binh quân Tống phía trước giơ tấm chắn lên, vung đại đao, chém vào vó ngựa, bởi vì ngựa đều đang ăn, dừng lại ở đó, chém như thái rau, từ phía sau xông lên chặt đầu người. Đây quả đúng là
quanh co, vốn thấy kỵ binh sắp giết bộ binh rồi, kết quả là bây giờ bộ
binh lại giết kỵ binh.
Đám người Di Thứ Bảo, Nậu Oản Ôn Đô hoang mang vô cùng. Họ chưa từng
gặp phải hoàn cảnh này bao giờ, không ngừng thúc chiến mã xông lên.
Chiến mã thì bị hoảng loạn, cũng nhảy dựng lên, nhưng chạy được bài
bước, những chiến mã này lại không tiến lên phía trước nữa, mà cũng
chẳng lùi lại phía sau, mà điên cuồng chạy về phía bờ tây sông Hồn
Nguyên.
Chạy đi làm gì? Uống nước! Dưới trời nắng nóng, ăn nhiều đậu như vậy, có thể không uống nước được sao?
Quân Tống dường như sớm đã có sự chuẩn bị, bên bờ sông lại xông ra ba trăm bộ binh tới. Quân Kim bên bờ sông bị ép tới bờ sông Hồn Nguyên,
khom người đánh nhau kịch liệt. Đúng lúc này, trung quân quân Tống liền
dựng cờ đen, trên cờ không có viết chữ, chỉ vẽ một con dao thái rau màu
vàng. Điều cũng chẳng phải là thêu lên, mà là vẽ lên.
Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn về phía đối diện, một con dao vàng tung bay
trước gió. Cảnh này nhìn quen quá, không cần nghĩ cũng biết là cờ quân
của ai rồi. Cả thế giới này chỉ có một Kim Đao Trù Vương.
Trong lòng gã hoảng sợ, Lý Kỳ đã để lại cho gã ấn tượng chính là quỷ
kế đa đoan. Chiến mã này bỗng nhiên dừng lại không tiến lên phía trước,
nhất định là Lý Kỳ đang giở trò rồi.
Gã lại không biết là đang có chuyện gì, trong lòng cảm thấy hoang
mang vô cùng, không dám đánh nữa, liền lệnh cho Bạt Ly Tốc dẫn hai nghìn dũng sỹ tới cứu viện, đồng thời còn dặn dò Bạt Ly Tốc không được tham
đấu, càng không được đi qua khu vực quỷ dị đó. Điều này thậm chí có thể
gọi là vùng cấm của kỵ quân.
Lúc này, trung quân quân Tống đã đánh tới, hàng trăm con lừa mang mặt nạ kéo chiến xa xông ra, lập tức xông lên toàn bộ đại quân.
Cấm quân lúc này là một cánh hỗn loạn, hoàn toàn không có trận hình,
muốn đánh cũng không thể đánh nổi, hơn nữa cũng không có ai còn nghĩ tới chuyện chiến đấu nữa.
Tuy nhiên, ngựa của Bạt Ly Tốc dù sao cũng nhanh hơn một chút, kịp
tới đánh tới. Hai người Di Thứ Bảo, Nậu Oản Ôn Đô nhanh chóng xông tới
chỗ này.
Cung tiễn thủ trên chiến xa lần lượt dùng cường cung bắn về phía quân Kim. Thoáng chốc lại có vô số quân Kim ngã ngựa. Sỹ khí quân Tống dâng
cao, xông lên truy sát. Lý Kỳ đứng phía sau, nhìn theo bóng của Hoàn
Nhan Tông Hàn bỏ trốn, bật cười ha hả nói:
- Tông Hàn con trai, lão tử vừa ra tay, con đã sợ chạy rồi, ha ha ha
Người cười cuối cùng mới là người cười lớn nhất.
Tám nghìn tướng sỹ quân Tống, sỹ khí ngút trời, một đường truy sát,
đánh bại hơn vạn quân tinh nhuệ của Hoàn Nhan Tông Hàn, giết chết hơn
hai nghìn người. Đây có lẽ đều là thân binh của Hoàn Nhan Tông Hàn. Tinh nhuệ trong tinh nhuệ, vương bài trong vương bài, hơn nữa còn đánh đuổi
được Hoàn Nhan Tông Hàn chạy tán loạn.
Chuyện này nếu là trước đây, quân Tống có truy pháp như vậy, Hoàn
Nhan Tông Hàn có lẽ sẽ đánh trở lại. Nhưng gã không biết quân Tống là
đang dùng cách nào, khiến cho chiến mã của họ đều không nghe lời, hơn
nữa còn cộng thêm sự xuất hiện đột ngột của Lý Kỳ khiến cho gã càng
không dám đánh.
Kỳ thực Hoàn Nhan Tông Hàn này dù nhiều lần nói Lý Kỳ chỉ là một tên
đầu bếp thối tha, có thể có chút thông minh, nhưng trong lòng vẫn có
chút sợ hãi. Bởi vì Lý Kỳ quỷ kế quá nhiều, hơn nữa lại thiên về đánh
tâm lý chiến, khiến người ta khó lòng mà phòng bị được.
Sau khi trải qua trận chiến này, tướng sỹ quân Tống càng khâm phục Lý Kỳ. Vị Kim Đao Trù Vương này chính là ông trời cử tới để cứu tế Đại
Tống chúng ta. Đừng nói Lý Kỳ bảo họ đi giết địch, e là bảo họ nhảy
xuống sông tự sát, họ cũng không thể có chút do dự nào.
Chính vì những tướng sỹ này tin tưởng Lý Kỳ như vậy mới có được trận
thắng này. Bởi vì họ gặp ma, Lý Kỳ bảo
họ lui, họ sẽ lui. Lý Kỳ bảo họ
lên, họ sẽ lên, giống như một cỗ máy vậy, không có tâm lý sợ hãi, giết
giặc vô cùng quả cảm.
Ngay cả Mã Kiều cũng ngạc nhiên thán phục. - Xu Mật Sứ, người quả là lợi hại, đã đánh bại tinh nhuệ quân Kim.
Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Đây vẫn là nhờ vào ngươi nhiều.
Mã Kiều nói: - Điều này có liên quan gì tới ta?
Lý Kỳ nói:
- Còn nhớ hôm đó ngươi đã hỏi ta muốn đi lấy lương thực ở trước
chuồng ngựa, ta thuận miệng tìm một lý do để từ chối ngươi. Điều này
cũng đã khiến ta bỗng nhiên nghĩ tới lương thực của ngựa có lẽ cũng có
thể ứng phó được với kỵ binh quân Kim. Do đó ta đã tìm mấy con chiến mã
thử xem, phát hiện quả nhiên khả thi, do đó đã lấy ra thử.
Mã Kiều kinh ngạc nói: - Nhưng ngộ nhỡ thua thì sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta cũng là bị ép không có trâu bắt chó đi cày
thôi. Thực sự cũng không còn cách nào khác, nhưng mặc kệ thế nào, ta
cũng đều phải chủ động xuất kích. Nếu chúng ta kiên trì cố thủ trong
thành, có lẽ có thể đổi lại được bình an nhất thời, nhưng Hoàn Nhan Tông Hàn đó có thể thuận thế bao vây chúng ta. Tới khi đó Hoàng thượng sẽ cử binh tới cứu, hơn nữa Hoàn Nhan Tông Hàn có thể thuận thế đi xuống phía nam tấn công Ứng Châu. Hiện giờ hậu quân đều đã được xuất động hết rồi, hậu phương của chúng ta trống rỗng, tuyệt đối không thể để cho Hoàn
Nhan Tông Hàn tiến xuống phía nam. Cho nên, mặc kệ thế nào, ta cũng phải xông lên. Hơn nữa, tài nghệ nấu ăn số 1 thiên hạ của Kim Đao Trù Vương
ta, trên có Hoàng đế đại thần, dưới có người buôn bán nhỏ, đều không thể chống lại món ăn của ta, chiến mã thì càng không cần phải nói rồi.
Điểm này quả thực đã khiến cho Mã Kiều không thể nói thêm được lời
nào nữa rồi. Tài nghệ nấu bếp của Lý Kỳ quả thực rất khó khiến người ta
cưỡng lại được. Y chỉ là không ngờ, ngay cả chiến mã được rèn luyện cũng không thể cưỡng lại được.
Kỳ thực, dù nói như vậy, nhưng Lý Kỳ có được chiến thắng này tuyệt
đối không phải là vận thế vượng, mà là trải qua bố trí chặt chẽ. Tính
cách của hắn chính là như vậy, rất chú trọng tới mỗi chi tiết nhỏ. Cho
dù là làm buôn bán, hay là đánh giặc, về phương diện chính trị, hắn đều
mong muốn tất cả đều có thể nằm trong tính toán. Chính là nói hàng vạn
mũi tên đều bắn đi, nếu không thể lấy về được, hắn cũng không dám lãng
phí như vậy. Dùng một vạn mũi tên, bắn được nghìn người, điều đó bại gia mới làm như vậy.
Từng hạt đậu tương đó có lẽ đều là thức ăn gia súc, là thứ mà chiến
mã thích ăn nhất. Hắn đã thí nghiệm nhiều lần với quân Kim, lại tăng
cường hương vị của đậu tương này, dùng ngọt là chính. Ngựa thích ăn ngọt mà. Một ngày hắn mất tích đó chính là đi tìm nguyên liệu để tinh luyện.
Lý Kỳ biết Hoàn Nhan Tông Hàn vì bảo đảm tốc độ của kỵ binh, có thể
xuất kỳ bất ý đánh kẻ địch, nhất định sẽ xem nhẹ khi ra trận, không thể
mang theo lương thảo gì. Mà ngựa thì tùy tiện có thể ăn chút, ngày đêm
hành quân nhanh, chiến mã của họ chắc chắn là cảm thấy mệt mỏi rồi, lại
vì Chủng Sư Trung đều đã bố trí trạm canh thăm dò trên các ngả đường
rồi. Sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn tiến vào lĩnh vực của Đại Tống, hành
tung vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của quân Tống.