Lý Kỳ đã đoán đúng thời gian, Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ tới đó trước buổi trưa, do đó mới quyết định cho binh lính đi bố trận ở thảo nguyên, ngay cả tên lính thăm dò bị quân Kim bắt đó đều là hắn cố ý sắp đặt. Hắn hiểu nếu Hoàn Nhan Tông Hàn biết hắn đang bài binh bố trận ở thảo nguyên, nhất định sẽ lập tức tấn công, hơn nữa buổi trưa chính
là lúc nghỉ ngơi, bổ sung chút năng lượng. Nhưng đối với kỵ binh quân
Kim thì thời gian này thì khá là nhẹ nhàng, cho nên chiến mã đói mà lại
hành quân hơn hai ba mươi dặm đường.
Ngựa không phải là người, ngươi không cho ta ăn cơm, lại cưỡi ta chạy khắp nơi, bụng ta đói rồi, đương nhiên bình thường thì nhịn một chút
cũng được, cũng chính là chuyện của một hai canh giờ, nhưng lần này thì
khác.
Lý Kỳ đã cho binh lính đi rắc đậu tương trước, hơn nữa còn dặn họ chỉ cần quân Kim xông tới, các ngươi liền chạy về, vừa chạy vừa rắc đậu là
được rồi.
Binh lĩnh đã bị hắn tẩy não rồi, thấy quân Kim vừa tới, liền bỏ chạy về, vãi đầy hạt đậu ra đất.
Chiến mã của quân Kim vốn là lúc sắp ăn cơm, trời thì nắng mà lại
chạy hai ba mươi dặm đường, vừa tới đây đã ngửi thấy tài nghệ nấu nướng
của Kim Đao Trù Vương, hương vị nồng đậm đó, màu vàng mê đắm lòng người
đó, khiến cho những con chiến mã lâu rồi chưa được ăn này thèm chảy nước miếng, bụng lại càng kêu gào, do đó đã tranh nhau ăn những hạt đậu đó.
Chiến mã phản lại kỵ binh, vậy ngươi còn đánh cái khỉ gì nữa!
Hơn nữa người Nữ Chân không biết là chuyện gì, trong lòng lại sợ hãi. Quân Tống quả thực là đã vãi đậu thành binh sao?
Tới bước này rồi, nếu ngươi còn không bại, vậy Lý Kỳ thực sự là đập đầu mà chết đi cho rồi.
Đương nhiên, đại học sỹ Tư Đồ đó ở đây cũng có công lao nhất định.
Bởi vì phương thức đánh trận của quân Tống trước đây chính là triều đình nghiên cứu thấu triệt pháp trận trước, sau đó sẽ gửi tới tướng sỹ tiền
tuyến, để họ bài binh bố trận như vậy. Người nghiên cứu trận hình ở Biện Kinh, mà chiến trường lại ở xa ngàn dặm, khí hậu địa hình gì cũng đều
không rõ, đó chẳng phải là bàn chuyện binh trên giấy sao? Hơn nữa ngươi
còn không thể vi phạm, thường thường sẽ tạo thành thất bại cho quân
Tống. Đương nhiên, mô hình này, văn thần có thể dẫn quân đi đánh giặc,
theo binh trận đồ bố trí là được rồi.
Lý Kỳ đã lợi dụng tiềm thức của Hoàn Nhan Tông Hàn về quân Tống, khéo léo nắm bắt được tâm lý này của gã, dẫn dụ gã cắn câu.
Lý Kỳ và Mã Kiều vừa khoác lác vừa tới phòng ở của mình. Vừa vào cửa
phòng, bên trong đã rỗng tuếch, ngay cả chiếu cũng không thấy đâu. Lý Kỳ bỗng ngây người ra nhìn, nghi ngờ liệu có phải mình đã đi nhầm chỗ
không? Chờ tới sau khi xác định đây là phòng ngủ của mình, hắn mới ngoác cái miệng ra chửi: - Đồ chó hoang, kẻ đui mù khốn kiếp nào lại chạy lên đầu lão tử mà ăn trộm, ngay cả chiếu cũng không để lại cho lão tử. Hồn
Nguyên huyện nghèo tới mức này rồi sao?
Chửi thì chửi, việc cấp bách vẫn là nhanh chóng sai người đi mang bộ đồ dùng khác tới.
Nhưng hôm sau, vừa từ nhà xí về, lại thấy trống rỗng.
Lý Kỳ tức đến mức nổi trận lôi đình, hết trận này tới trận khác, liền sai người ta điều tra. Điều tra hồi lâu, hóa ra là những binh lính đó
lấy trộm. Đương nhiên, những binh lính đó không đến mức vất vả ngay cả
chiếu cũng không có để ngủ. Họ lấy đồ của Lý Kỳ để dùng, đặt trong phòng hy vọng có thể dính được chút vận thế của Lý Kỳ, có được sự phù hộ của
vua đầu bếp, thậm chí có những người muốn nổi bật, dùng một tấm biển gỗ, phía trên viết "Kim Đao Trù Vương", sáng tối thắp nhang, ngày ngày cúng vái.
Cây cờ hình dao thái đó của Lý Kỳ làm tạm, hiện tại đang treo trong
đại đường của sàn đấu Hồn Nguyên huyện, có tấm cờ chiến này, có thể bảo
đảm Hồn Nguyên ta muôn đời yên ổn.
Nói tóm lại, chính là tin Trù Vương có được suốt đời!
Sau khi Lý Kỳ biết được mọi chuyện, bỗng nhiên dở khóc dở cười. Chó đẻ, hóa ra là lừa dối cũng có tác dụng.
Tuy nhiên hắn cũng không có vạch trần sự dối trá của mình, chỉ có thể dặn dò thân vệ quân của mình, nghiêm phòng trấn thủ. Những binh lính
này thật sự cũng quá là kinh khủng.
Tin tức đại thắng Hồn Nguyên lập tức đã được truyền tới Vân Châu.
Tông Trạch vừa nghe thấy, liền ngây người ra, nha đầu ngươi không phải là báo cáo quân tình lừa dối chứ?
Ông ta vốn chỉ hy vọng Lý Kỳ có thể phòng thủ được đã là thắng lợi
rồi, nhưng thật không ngờ, Lý Kỳ không những không phòng thủ, ngược lại
còn chủ động tấn công, hơn nữa còn đánh bại Hoàn Nhan Tông Hàn.
Điều này quả thực là quá quỷ dị, do đó liền hỏi người đó, Lý Kỳ làm
thế nào để đánh bại Hoàn Nhan Tông Hàn? Lão phu cũng muốn học theo.
Tên lính thăm dò này không biết rõ tình hình khi đó. Y biết tin đều
là nghe từ những binh lính đó. Mà những binh lính đó đã bị Lý Kỳ tẩy não rồi, ngược lại còn nói Lý Kỳ là thần tiên. Cho nên, tên lính thăm dò
này nói Lý Kỳ ở giáo trường nói những lời đó cho Tông Trạch nghe.
Sau khi Tông Trạch nghe xong, sửng sốt một hồi, liền bật cười ha hả. - Xu Mật Sứ thật đúng là thần nhân.
Triệu Giai càng vui hơn, lúc trước sai Lý Kỳ đi, y cũng đã từng nói
một câu, nói cử Lý Kỳ đi tất sẽ chiến thắng là điều không thể nghi ngờ.
Lý Kỳ này thật sự là lớn mặt, không những thắng mà còn đánh được một
trận lớn, cũng bật cười ha hả, vui mừng vô cùng, liền nói: - Các ngươi
xem xem, khi đó Trẫm đã nói thế nào.
Đại thắng Hồn Nguyên lập tức được lưu truyền trong quân, tướng sỹ
quân Tống đã nhận được sự khích lệ sâu sắc. Tông Trạch thấy sỹ khi tăng
cao, cũng đỡ thấy lo lắng hơn, cơ hội này không thể để lỡ
được, liền
mang đại thắng này, Tông Trạch và Triệu Giai lại đích thân lâm trận. Sỹ
khí quân Tống cũng đã lên tới đỉnh điểm, đã phát động cuộc tấn công mãnh liệt nhất ở Vân Châu.
Kỳ thực cuộc tấn công trong mấy ngày nay, tướng sỹ quân Tống cũng đã
quen với chiến trường này, nhiều lần có thu hoạch, nếu không phải Cao
Khánh Duệ kiên trì trấn thủ, dùng tấm sắt để gia cố cửa thành, lại dùng
tảng đá thiên nhiên mới bịt lấy cổng thành, nói không chừng cổng thành
đó đã bị quân Tống công phá rồi.
Lửa đạn vô tình tiếp tục tàn phá phòng tuyến tâm lý tướng sỹ thủ
thành. Kỳ thực nếu ngươi nói hỏa khí quân Tống này có bao nhiêu lợi hại, cũng hơi quá khoa trương, số lượng bắn chuẩn tâm cũng không hề ít.
Nhưng vấn đề là quân Kim không còn cách nào khác đối với chuyện này,
không còn cách nào phản công. Điều này cũng là bóng ma không nhỏ trong
tâm lý quân Kim, đã bị nổ không tìm thấy đường nữa.
Cuộc tấn công mạnh mẽ này, buổi trưa, tướng sỹ quân Tống cuối cùng
cũng đã đặt lên tường thành. Trên tường thành càng ngày càng nhiều bóng
dáng quân Tống, vung đại đao lên chém giết kẻ địch. Đội quân tinh nhuệ
Hoàn Nhan Xương dẫn đã có chút không thể chống đỡ nổi. Thi thể trên
tường thành ngổn ngang khắp nơi, dường như đều phải giẫm lên thi thể
chém giết.
Nhưng đúng vào thời điểm quan trọng này, một đám bóng đen từ hai bên
giáp công lại. Những người này ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến, rất anh dũng. Hai bên ác chiến hơn một giờ, quân Kim lại một lần nữa đánh lui
quân Tống. Dù sao quân Tống một khi lên tường, mà số người ngày càng
nhiều, lửa đạn này cũng dừng lại, nếu không sẽ nổ chết người của mình.
Tuy nhiên cứ như vậy, quân Kim không có lo lắng, mà ngăn thế công hung
hiểm nhất của quân Tống.
Vốn sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn bị Lý Kỳ đánh bại, biết thế tác chiến
của mình đã bị thất bại, bởi vì nơi có thể đánh được đã không còn nhiều
nữa, trấn thủ ở Úy Châu, Hồn Nguyên lại không phải là hạng hời hợt, tùy
tiện tấn công một chút có thể công phá được, tiếp tục đi về phía bắc.
Thiết Dũng Trận bên phía Quy Châu căn bản khó mà công hạ được, lại nghe
nói Vân Châu nguy hiểm, do đó liền từ phía tây bắc Hồn Nguyên, cũng
chính là tiến phía đông thành Vân Châu. Lần này, thấy trên tường thành
đứng đều là quân Tống, liền lệnh cho Bạt Ly Tốc tiến lên phía trước cứu
viện. Nếu chậm trễ thêm chút nữa, tường thành phía nam nay có khả năng
sẽ bị quân Tống chiếm lĩnh.
Tông Trạch, Triệu Giai đều thấy tiếc nuối vô cùng, chỉ còn thiếu một chút thời gian nữa thôi.
Nhưng sự hồi viện của Hoàn Nhan Tông Hàn cũng khiến cho họ hoàn toàn
không có hề lo lắng. Các ngươi đều ở trong một lòng chảo, vậy ta sẽ giá
họa cho các ngươi. Quân Tống ở Quy Châu, Úy Châu, Hồn Nguyên Châu đều có thể khởi binh. Tông Trạch liền điều binh khiển tướng, lệnh cho toàn bộ
quân Tống bên ngoài rút ngắn khoảng cách chiến tuyến, từ bốn phương tám
hướng bọc lấy Vân Châu.
Thấy quân Tống đã hình thành thế bao vây, chuẩn bị một một trận tiêu
diệt đại quân chủ lực Hoàn Nhan Tông Hàn, một cánh viện quân từ phương
bắc tới, lại phá vỡ bố trí của Tông Trạch.
Hoàn Nhan Tông Can thống lĩnh năm vạn đại quân cuối cùng cũng đã tới khu vực Yến Vân.
Vốn Hoàn Nhan Tông Hàn đã thùng rỗng kêu to rồi, tám nghìn quân tinh
nhuệ của Hoàn Nhan Xương đều chết bảy tám phần rồi. Huyện Tả Vân cũng bị Lưu Kỹ công hạ. Bạch Đăng Sơn cũng bị Dương Tái Hưng chiếm lĩnh. Họ chỉ có chờ viện quân tới cứu, nhưng chiến lực trước đây của họ cũng chính
là bị kéo dài cho tới khi viện quân tới. Bởi vì Tông Vọng, Hi Doãn điều
đi rất nhiều quân tinh nhuệ, khu vực Yến Vân vốn trống rỗng, không có
viện quân, ngươi cho dù có trấn thủ cũng không thể phản công được.
Mặc dù kế hoạch tấn công của Hoàn Nhan Tông Hàn ban đầu đã thu được
thành quả không tầm thường, nhưng vấn đề chính là ở thời kỳ này, là thời kỳ nhân tài dày đặc của hai nước Tống Kim, lại là thời kỳ cường thịnh
nhất của lực lượng quân sự hai bên. Trương Tuấn, Chủng Sư Trung đều có
thể đảm đương một phía, cho nên khi đám người Trương Tuấn tỉnh ngộ lại,
lập tức đưa ra kế sách ứng đối.
Lại cộng thêm thần kinh đao này của Lý Kỳ, khiến cho phía sau của
Hoàn Nhan Tông Hàn gặp rất nhiều trở lại. Đương nhiên, điều này cũng là
có mối quan hệ rất lớn tới việc bố trí của Chủng Sư Trung. Chính là vì
Chủng Sư Trung đã điều đi hàng nghìn quân thăm dò, lại mai phục lượng
lớn địa lôi, khiến cho Hoàn Nhan Tông Hàn mặc kệ là đi về phía nào, quân Tống hầu như là có thể biết được trước tiên. Như vậy cũng không có cách nào bất chợt đánh tập kích, đánh khiến cho quân Tống trở tay không kịp.