Mắt thấy đám quân tinh nhuệ cuối cùng của người
Đảng Hạng lâm vào bước đường cùng này, trên sườn núi đột nhiên đẩy ra
một cỗ xe. Đứng dưới soái kỳ của Hoàn Nhan Tông Vọng, có một ông già
ngồi trên xe, đầu đầy tóc bạc, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một màu đen.
Môi khô héo, sắc mặt tái nhợt, hai hàng lông mày rũ xuống. Hai mắt vô
hồn nhưng tay phải của gã còn nắm một cái tên không có mũi tên.
Người này chính là Hoàn Nhan Tông Vọng, mà người đẩy xe không ai khác chính là Tứ đệ của gã, Hoàn Nhan Tông Bật.
- Nhị ca, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, nơi này chính là mộ phần của đám người Đảng Hạng bọn chúng.
Hoàn Nhan Tông Bật lạnh lùng nhìn bóng người rậm rạp phía dưới, sự chết chóc thoáng hiện trong đáy mắt gã.
Hoàn Nhan Tông Vọng không nói một lời, chậm rãi gơ tay trái lên. Bọn
lính vừa thấy lão Đại phát hiệu lệnh, lập tức bước vào tư thế chờ phân
phó. Lý Định Biên vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa bệnh tim đã tái phát.
Sống chết đều nằm trong sớm tối mà thôi.
Sau một lúc lâu, Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên vung tay trái lên,
dùng một giọng nói vô cùng yếu ớt nói: - Thả bọn họ rời khỏi đi!
- Hả?
Hoàn Nhan Tông Bật cả người ngẩn ra, dường như nghe không rõ, vội vàng hỏi:
- Nhị ca, người nói cái gì?
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Ta nói thả bọn họ rời khỏi đi!
Nhị ca đây chắc là mắc bệnh hồ đồ rồi. Hoàn Nhan Tông Bật không khỏi
nghĩ đến, nói: - Nhị ca, chính đám người bọn họ truy đuổi huynh chật vật đến như thế. Hiện giờ tính mạng của bọn họ đều đã nằm ở trong tay chúng ta. Tại sao phải thả cho bọn họ rời đi?
Khóe miệng Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ động đậy, khó khăn lộ ra một nụ
cười: - Tông Bật. Ngươi có phải cho rằng ta đã mắc bệnh hồ đồ rồi phải
không? Ôi. Thật ra thì ta cũng muốn tàn sát cho thống khoái nhưng ta
không thể làm như vậy. Bởi vì kẻ địch của chúng ta là Nam triều không
phải là Tây Hạ. Hiện giờ, Nam Triều đã chiếm được mười sáu châu Yến Vân, thực lực đã tăng lên nhiều. Bọn họ có thể dựa vào Trường Thành để ngăn
trở gót sắt của chúng ta tiến vào cửa ải. Còn chúng ta thì chẳng có vật
gì để ngăn trở bọn họ xâm lấn Đại Kim ta.
Hơn nữa, lần này xuất chinh thảm bại. Tông Hàn cùng với một loạt đại
tướng lần lượt chết trận. Đây đối với nước Đại Kim chúng ta mà nói thì
chính là một thiệt hại khó có thể bù đắp lại được. Hiện giờ thực lực của Nam triều đã mạnh mẽ hơn nước ta, so ra còn mạnh hơn lúc chúng ta khởi
binh khi trước. Tất cả những khó khăn gặp phải đó, chúng ta phải liên
hợp với Tây Hạ để cùng nhau chống lại Nam triều. Hơn nữa, một khi chúng
ta liên hợp với Tây Hạ thì có thể mượn đường quốc gia của họ đến tấn
công Nam triều. Nếu như chúng ta tiêu diệt đám chủ lực này của Tây Hạ
thì Tây Hạ sẽ khó mà khôi phục lại. Hơn nữa chúng ta không thâu tóm Tây
Hạ đang không còn chút sức lực này thì sớm muộn cũng sẽ có ngày Nam
triều thâu tóm Tây Hạ. Tới lúc đó, Đại Kim chúng ta nhất định Khụ khụ
khụ Ngươi Ngươi hiểu chưa?
- Đệ
Hoàn Nhan Tông Bật tuyệt đối không nghĩ rằng Hoàn Nhan Tông Vọng trù
tính mai phục đại quân Đảng Hạng này không phải là để tiêu diệt bọn họ
mà là muốn cho bọn họ một ân tình, biến thù thành bạn.
Hoàn Nhan Tông Vọng không để ý đến Hoàn Nhan Tông Bật, hướng về phía
đại tướng nói: - Hạ lệnh cho các huynh đệ, bỏ vũ khí trong tay xuống, để người Đảng Hạng rời khỏi nơi này.
- Tuân lệnh.
Người nọ lập tức nói: - Đô Thống có lệnh. Toàn bộ bỏ vũ khí xuống, thả bọn họ đi.
Quân lệnh như núi. Tuy đám dũng sĩ Nữ Chân đều không rõ tình hình như thế nào, nhưng bọn họ cũng không dám cãi lời, đều bỏ vũ khí xuống. Binh lính chặn ở lối ra cũng tản ra hai bên. Bức tường lửa kia cũng theo đó
mà lộ ra một lối đi nhỏ.
Đến cả người Nữ Chân xem ra đều không hiểu gì. Người Đảng Hạng lại
càng như lọt vào trong sương mù. Lý Định Biên tuy không rõ tình hình như thế nào nhưng bất luận tình huống thế nào thì so với việc toàn binh
lính của bọn họ bị chôn vùi ở nơi đây thì cũng còn tốt hơn nhiều. Lập
tức suất quân lui lại. Mấy vạn người Đảng Hạng giống như nước lũ tràn ra khỏi sơn cốc.
Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy của người Đảng
Hạng, nói: - Có
kiếp nạn này, tin rằng bọn họ sẽ không dám xâm phạm biên giới một lần nữa. Lại nói: - Tông Bật!
- Nhị ca, đệ đây.
Hoàn Nhan Tông Bật vội vàng ngồi xổm xuống.
Hoàn Nhan Tông Vọng thậm chí đến sức lực ngoảnh đầu lại cũng không
có, chỉ hơi hơi liếc mắt nhìn hắn. - Tông Bật. Ta đã không được rồi.
Tương lai nước Đại Kim ta đều toàn bộ nhờ cậy vào đệ. Đệ nhất định phải
nhớ kỹ một điều, không nên xem nhẹ bất cứ một đối thủ nào. Ta và Tông
Hàn chính là đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ này. Chúng ta phải
xem mình thành kẻ yếu, chúng ta phải liên hợp với những kẻ yếu khác để
chống lại kẻ mạnh. Cao Ly, Tây Hạ, Hồi Cốt với cả các bộ lạc trên thảo
nguyên Mông Cổ, những người này tuy có mối thù hận to lớn đối với chúng
ta nhưng chúng ta phải che đậy mối thù với bọn họ lại, phải nghĩ mọi
cách để lung lạc bọn họ. Như thế chúng ta mới có cơ hội đánh bại Nam
triều. Phụ hoàng lúc trước chính là đầu tiên cô lập nước Liêu rồi sau
mới tiêu diệt nước Liêu. Chúng ta phải giống như phụ hoàng, nhất định
phải học được sự ẩn nhẫn. Nhớ kỹ, không được vọng động.
Hoàn Nhan Tông Bật vội nói: - Vâng. Nhị ca. Đệ nhớ kỹ rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng lại nói: - Còn nữa. Bệ hạ đã qua đời, Tông Hàn đã chết, ta cũng sẽ không trở về được nữa. Tông Bàn dã tâm không nhỏ,
ngươi nhất định phải cẩn thận. Đệ nên liên kết với Hi Doãn, Tông Can,
Tông Phụ để làm cho Tông Bàn khiếp sợ, để bọn họ đừng làm ra những việc
tổn hại đến Đại Kim ta. Chỉ cần gã dè dặt giữ được bổn phận của mình thì ngươi hãy để lại cho gã một con đường sống. Đại Kim chúng ta cuối cùng
không khéo sẽ nhịn không được mà lại tự giết hại lẫn nhau nữa. Mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực. Phải hợp lực giúp đỡ, quản lý cho tốt nước Đại Kim chúng ta.
Hoàn Nhan Tông Bật rưng rưng, gật đầu một cái.
Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ mỉm cười, mắt cúi nhìn chăm chú mũi tên trong tay, thì thào lẩm bẩm: - Liêu dùng thép ròng làm hiệu, là dùng lấy độ
cứng của nó. Thép ròng dù cứng cuối cùng cũng hư hỏng. Duy chỉ có vàng
là không biến đổi không hư hỏng. Duy chỉ có vàng là không biến đổi không hư hỏng, không biến đổi không hư hỏng
Keng một tiếng.
Chỉ thấy mũi tên trong tay gã bị bẻ thành hai đoạn và Hoàn Nhan Tông Vọng cuối cùng cũng cúi thấp đầu xuống.
- Nhị ca. Đô thống
Kế sau Hoàn Nhan A Cốt Đả, người thứ hai hóa thân của quân Kim rốt cục cũng đã rời xa thế gian.
Nhìn chung cả đời Hoàn Nhan Tông Vọng, tuy trong tay gã nắm giữ ngàn
vạn hài cốt, khiến cho kẻ thù nghe thấy tiếng đã sợ mất mật cũng đã liên tiếp gặp phải hai lần thất bại đau đớn và thê thảm trong vòng mười năm
nay. Ưu khuyết này đúng sai cũng không bàn luận thêm nữa. Hoàn Nhan Tông Vọng trong lòng người Nữ Chân vẫn là anh hùng dân tộc của bọn họ. Điều
này ai cũng không có cách nào để xóa bỏ.
Sự xuất hiện của Lý Kỳ tuy để gã sống thêm được mười năm, nhưng trong lịch sử, gã đã làm một người thắng lợi mà ra đi. Hiện giờ gã tuy là một kẻ thất bại mà rời khỏi nhưng nếu để gã lựa chọn, gã nhất định sẽ lựa
chọn sống ít hơn mười năm này.
Nhìn theo sự lần lượt ra đi của Hoàn Nhan Thịnh, Tông Vọng, Tông Hàn, nước Đại Kim cũng đã tiến vào một thời kỳ tổ chức lại. Đến tột cùng là
chấn hưng hùng phong ngày xưa hay là chưa gượng dậy nổi. Điều này vẫn
chưa thể biết được.