Lý Định Biên và các dũng sĩ Đảng Hạng tìm được
đường sống từ trong cõi chết, giống như chim sợ ná, điên cuồng chạy một
ngày một đêm mới dừng lại thở lấy hơi.
- Đại tướng quân. Hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Vì sao quân Kim đột nhiên lại thả chúng ta rời đi?
Lúc này dừng lại, đám tướng sĩ mới hồi tưởng đến chuyện kinh hồn ngày hôm qua trong cốc. Sợ hãi nhiều nhưng cũng tò mò không ngớt, vì thế mới hỏi Lý Định Biên.
- Việc này lão phu cũng luôn suy nghĩa trăm lần mà vẫn không có lời giải đáp.
Lý Định Biên nhíu mày lắc đầu. Hôm qua bọn họ rõ ràng đã lâm vào
tuyệt cảnh. Nếu không phải quân Kim đột nhiên dừng tấn công mà còn chừa
ra một con đường lui thì đại quân bọn họ thế nào cũng đã bị tiêu diệt
toàn bộ. Nhưng quân Kim sao lại bất ngờ rút quân?
Trong chuyện này rốt cục đã xảy ra điều gì?
Lý Định Biên suy nghĩ nát óc cũng không hiểu.
Đang lúc mọi người đang nhao nhao ngờ vực thì một tên lính trạm canh
bỗng nhiên đi tới: - Khởi bẩm Đại tướng quân. Có người cầu kiến Đại
tướng quân.
- Người nào?
- Gã nói là vâng lệnh của Hoàn Nhan Tông Vọng tới gặp Đại tướng quân.
- Hoàn Nhan Tông Vọng? Lý Định Biên nhíu nhíu mày, nói: - Dẫn gã vào đây đi!
- Vâng.
Chỉ một lát sau nhìn thấy một nam tử mặc quân phục người Nữ Chân đi
tới. Gã đi đến trước Lý Định Biên đang vuốt cằm, lấy từ trong ngực ra
một phong thư đưa cho Lý Định Biên, dùng một hơi tiếng Hán nói: - Lý
Tướng quân. Đây là Đô thống của chúng ta giao cho ta đưa lại cho người.
Lý Định Biên sửng sốt nhận lấy bức thư đưa đến.
Người này sau khi giao thư lại cho Lý Định Biên liền ôm quyền nói: - Cáo từ.
Nói xong, gã liền xoay người rời đi.
Lý Định Biên cầm bức thư nhưng không xem vội mà nhìn theo bóng lưng
rời khỏi của người này, cảm thấy có chút kỳ quái. Thật không ngờ rằng
người này vốn là một tên đầy tớ ở địa khu Bột Hải. Năm đó, lúc Hoàn Nhan Tông Vọng thống lĩnh binh lính đánh chiếm địa khu Bột Hải, cũng không
biết đã phát ra lòng tốt lớn lao gì, thấy người này đáng thương liền
dung nạp gã và giữ gã ở bên cạnh mình, để gã làm tùy tùng chuyên cầm vũ
khí cho bản thân. Bây giờ Hoàn Nhan Tông Vọng đã chết, sau khi gã đưa
phong thư này đến thì dự là sau đó cũng đi theo chủ nhân của mình.
Một lát sau Lý Định Biên mới khôi phục lại tinh thần. Mở phong thư ra xem, hai hàng lông mày đột nhiên dãn ra, ngay sau đó lại rơi vào trầm
tư, thì thào lẩm bẩm: - Hóa ra là thế. Hóa ra là thế!
Một thuộc hạ đứng bên cạnh gã hiếu kỳ hỏi: - Đại tướng quân. Trong thư viết gì?
Lý Định Biên gấp phong thư lại, cũng không nhiều lời, chỉ nói: - Ta còn xa mới bằng Hoàn Nhan Tông Vọng.
Vân Châu.
Vốn đám người Tông Trạch, Chủng Sư Trung đều cho rằng chiến sự đến
đây đã kết thúc bởi vì chính miệng Triệu Giai đã nói rõ là sẽ không ra
khỏi Trường Thành để tiếp tục chinh phạt nước Kim nữa. Nhưng đúng lúc
này, Triệu Giai đột nhiên lại triệu tập mở hội nghị Bộ Tổng tham mưu lần thứ hai.
Chuyện này làm cho các thống soái có chút không hiểu ra làm sao cả?
Cũng may Triệu Giai không phải là Lý Kỳ, không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng ra nội dung của hội nghị lần này.
Chính là vấn đề sở hữu của hai châu Sa, Qua.
Một đám thành viên Bộ Tham mưu nghe xong liền trưng ra đủ loại mặt ủ mày chau.
Vấn đề này thật sự quá nhạy cảm. Bởi vì Sa Châu, Qua Châu vốn là của
Tây Hạ. Mà Tây Hạ lại là nước đồng minh của Đại Tống. Nhưng Cao Xương
Hồi Cốt lại đưa ra cái giá phải trả cho hai châu này rất cao. Nếu như
một chút ưu đãi cũng không có, vậy thì Cao Xương Hồi Cốt sao có thể
nguyện ý mà quy thuận Đại Tống. Lão đại ca như ngươi thật là quá không
chính hiệu rồi.
Cho nên, bất kể lựa chọn như thế nào thì cuối cùng cũng làm thương
tổn một bên. Vấn đề chính là làm tổn hại bên nào cũng đều không tốt cả.
Một lát sau, Tông Trạch mới mở miệng nói: - Nếu Cao Xương Hồi Cốt đã
quy hàng Đại Tống chúng ta, vậy thì cũng là người của mình. Như thế còn
dễ nói một chút. Thần xem chừng Tây Hạ chắc chắn sẽ không nguyện ý giao
ra hai châu Sa, Qua. Nếu như không giao lại cho Tây Hạ, chúng ta và Tây
Hạ chắc chắn sẽ trở mặt cho nên lão thần cho rằng vẫn là giao hai châu
Sa, Qua lại cho Tây Hạ. Sau đó sẽ tìm cách khác bồi thường cho Cao Xương Hồi Cốt.
Chủng Sư Trung vừa nghe những lời này, lão đại không hài lòng nói: -
Tông tri phủ nói những lời này sai rồi. Cao Xương Hồi Cốt đã đánh chiếm
được Hai châu Sa, Qua trước khi quy hàng chúng ta. Chúng ta căn bản
không có bất kỳ lý do gì để yêu cầu Cao Xương Hồi Cốt phải giao ra hai
châu Sa, Qua cả.
Tông Trạch nói: - Nếu bọn họ đã quy hàng chúng ta như vậy thì chính
là nước chư hầu của chúng ta. Chúng ta có thể vô điều kiện mà bắt bọn họ giao ra hai châu này.
Chiết Khả Cầu vừa mới khỏi bệnh nói: - Nếu Cao Xương Hồi Cốt không muốn giao ra thì sao?
- Vậy
Tông Trạch nhất thời cứng họng.
Lưu Cách đột nhiên nói: - Nếu không như vậy thì Đại Tống chúng ta sẽ
không đếm xỉa đến họ. Tây Hạ nếu muốn thì để bọn họ tự mình đến Cao
Xương Hồi Cốt mà đòi đi.
Một phần tướng sĩ liền gật đầu.
Trương Tuấn lại lắc đầu nói: - Chúng ta căn bản không thể không quan
tâm đến. Cao Xương Hồi Cốt nhất định sẽ không đáp ứng mà Tây Hạ cũng sẽ
không bỏ qua như vậy. Kết quả chính là Tây Hạ và Cao Xương Hồi Cốt đánh
nhau. Mà Cao Xương Hồi Cốt đã là nước chư hầu của chúng ta. Chiến thắng
thì còn dễ nói nhưng nếu chẳng may thất bại, chúng ta lẽ nào lại bàng
quan ngồi xem mà không quản sao?
- Điều này cũng đúng.
Tông Trạch gật gật đầu, nói: - Việc này đúng là một việc khó a?
Ánh mắt Triệu Giai lướt nhanh qua, khẽ nhúc nhích, cười khổ nói: -
Nếu như đơn giản thì trẫm cũng sẽ không triệu tập mở hội nghị khẩn cấp
như thế này. Việc này nếu như Đại Tống ta không thể đứng ở giữa hòa giải cho tốt thì đối với Đại Tống chúng ta sẽ phát sinh sức thương tổn vô
cùng to lớn. Cho nên nhất định phải thận trọng xử lý.
Hiện tại Đại Tống đã một lần nữa đoạt lại quyền nói chuyện trong toàn bộ châu Á. Hơn nữa việc này lại phát sinh ngay ở bên cạnh. Một là đồng
minh của mình, một là nước chư hầu của mình. Nếu việc này không xử lý
tốt mà nói Như vậy thì sau này ai còn tin phục Đại Tống nữa. Đây không
phải là chuyện nhỏ.
Hơn hết là ý kiến của các thành viên Bộ Tham mưu dường như không làm
sao mà thống nhất được. Đám người Tông Trạch, Lưu Cách cảm thấy vẫn là
nên tuân theo đạo lý, đem trả lại hai châu này cho Tây Hạ.
Nhưng bọn người Chủng gia và Chiết gia lại cho rằng không nên trả lại cho Tây Hạ. Việc này thật ra rất đơn giản. Bởi vì bọn họ đều là kẻ thù
của người Đảng Hạng, bọn họ sao có thể tạo ra chuyện thuận lợi cho người Đảng Hạng chứ.
Hội nghị này lâm vào cảnh giằng co. Mặc dù ai cũng không có cách nào
thuyết phục được ai. Thật ra việc này nói như thế nào thì cũng đều có
đạo lý của nó.
Tông Trạch đột nhiên nhìn về phía một người, vuốt râu cười ha hả nói:
- Có Xu
Mật Sứ ở đây, việc này há phải để cho chúng ta bẻm mép sao?
Lời này vừa nói ra, đoàn người đều tức khắc phản ứng, nhìn về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ hiểu nhất loại tình huống này. Có thể nói như thế. Đại Tống có
thể có được như ngày hôm nay, sách lược ngoại giao của Lý Kỳ ít nhất
cũng đã chiếm tám phần công lao. Không có chính sách ngoại giao xuất sắc kia, Đại Tống sao có thể bình yên trải qua mười năm này.
- Việc này rất khó!
Lý Kỳ lắc đầu, buồn rầu nói: - Các vị nói đều rất có lý. Ta cũng không có cách nào.
Chủng Sư Trung cười ha hả nói: - Xu Mật Sứ quá khiêm nhường rồi. Nếu
như đến ngươi cũng không có cách nào thì bọn chúng ta đây chẳng phải lại càng thêm không có cách rồi sao.
Toát hết cả mồ hôi. Đám lão quỷ các người, xử lý không được liền đẩy
lên hết trên người ta. Hóa ra ta chính là một bảo mẫu, chuyên môn đi
chùi đít cho các ngươi à. Lý Kỳ vẫn lắc đầu nói: - Lão tướng quân thật
là đã cất nhắc quá rồi. Các vị đều biết, ta thật không học qua sách vở
gì, các người lại để cho ta đi giảng đạo lý. Ta thật không biết giảng
cái gì. Tứ Thư, ngũ Kinh, ta ngay cả cái mục lục lận lưng cũng không
biết.
Tông Trạch cau mày nói: - Ngươi thật không có cách nào sao?
- Không có. Không có. Nếu có thì ta sớm đã nói rồi.
Lý Kỳ cứ thế lắc đầu.
- Vậy
Đám người Tông Trạch thấy Lý Kỳ kiên quyết nói như thế thì liền ngươi nhìn ta, ta lại nhìn hắn. Không biết nên làm như thế nào mới ổn.
Triệu Giai đột nhiên liếc nhìn Lý Kỳ, tựa như đang nói: Đủ rồi. Người ta đều đã có tuổi hết rồi. Ngươi cũng mang lòng ác độc vừa thôi.
Lý Kỳ đảo mắt nhìn lại, coi như trả lời: Nói đùa gì vậy. Ngươi cũng
biết, vì sao ngươi không nói. Ta không làm như thế, vậy thì sau này bọn
họ sẽ nhìn ta như thế nào? Ta còn có thể kết giao được bằng hữu nữa sao?
Nhưng hoàng thượng dù sao cũng là hoàng thượng. Lý Kỳ liếc mắt nhìn
bọn Tông Trạch một cái, gãi trán, dùng một thanh âm không lớn không nhỏ
nói: - Chuyện giảng đạo lý ta thật sự không biết. Nhưng
Đám người Tông Trạch vội vàng hỏi: - Nhưng cái gì?
Triệu Giai nhìn thần sắc bọn họ giống như trẻ con đang chờ kẹo, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lý Kỳ nói: - Nếu không cần phải bàn tới đạo lý, vậy thì tốt rồi.
- Không bàn đạo lý?
Đoàn người đều sửng sốt.
Tông Trạch hỏi: - Xu Mật Sứ, chuyện này không nói đạo lý thì dựa vào đâu mà nói?
Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Tông tri phủ. Việc này đã không nói đạo lý vậy thì còn nói cái gì nữa chứ!
-!
Vẻ mặt Tông Trạch lúng túng. Cũng đúng. Việc này không nói đạo lý thì còn có đạo lý gì nữa mà theo.
Chủng Sư Trung dứt khoát nói: - Nếu như không nói đạo lý thì không biết Xu Mật Sứ định giải quyết vấn đề này như thế nào?
Lý Kỳ ha hả nói: - Nếu như có thể không nói đạo lý thì việc này quá
đơn giản rồi. Trực tiếp xuất binh tiêu diệt Tây Hạ thì chẳng phải đã
xong rồi sao.
Những người đang ngồi đây ngoại trừ Lý Kỳ và Triệu Giai ra, những
người còn lại đều mãnh liệt thở ra một hơi khí lạnh. Hơn nữa lượng khí
lạnh này cũng rất đủ.
- Không được. Không được. Việc này sao có thể được.
Tông Trạch lắc đầu mình giống như một cái trống lúc lắc.
- Trước đó không lâu, chúng ta mới cùng với Tây Hạ gắn bó liên kết
thành đồng minh, cùng chung hoạn nạn. Bây giờ vừa mới đánh bại nước Kim, đến nay chiến sự còn chưa kết thúc, chúng ta liền ngoảnh đầu đi đánh
Tây Hạ. Việc này việc này hoàn toàn không có đạo lý gì hết. Nếu như làm
như thế, sau này các nước lân bang xung quanh sẽ nhìn Đại Tống ta như
thế nào đây.
Lý Kỳ cười nói: - Tông tri phủ, trước xin hãy bớt giận. Mới vừa rồi
Chủng lão tướng quân nói không có nền tảng đạo lý thì giải quyết vấn đề
này như thế nào nên ta mới nói như vậy.
Tông Trạch nói: - Đây không chỉ là vấn đề đạo lý mà là danh dự của
một quốc gia và một dân tộc. Ta cũng không phải không tán thành việc tấn công Tây Hạ nhưng lúc này tuyệt đối không phải lúc. Chúng ta như vậy
không chỉ phản bội liên minh của mình mà hơn nữa còn ném đá xuống giếng. Việc này sẽ làm cho danh dự của Đại Tống ta bị thương tổn rất lớn, mất
nhiều hơn được.
Đám người Trương Tuấn, Lưu Cách cũng đều gật đầu. Cảm thấy Lý Kỳ làm như vậy có chút hơi thất đức.
Bọn họ đều đã đọc qua sách thánh hiền. Loại chuyện bội bạc, hèn hạ vô liêm sỉ này bọn họ quả thực không làm ra được. Nếu người nào cũng làm
như vậy thì thế giới này còn có quy củ gì để nói nữa chứ. Mỗi người đều
mang lòng hoài nghi để đối đãi đối phương thì sau này còn ai dám cùng
Đại Tống liên minh nữa chứ.
- Phải. Tông Tri phủ nói rất có lý. Vậy thì xem như ta chưa từng nói gì đi. Lý Kỳ cũng không muốn miễn cưỡng.
Chiết Khả Cầu lại nói: - Nhưng dường như đây là biện pháp duy nhất
rồi. Hơn nữa ta tin rằng Xu Mật Sứ nói như vậy nhất định là có lý do của y. Về mặt này, Xu Mật Sứ trước nay chưa bao giờ có bất kỳ sai sót nào.
Lời này nói ra, vẻ mặt bọn người Tông Trạch có phần dịu đi, không khỏi nhìn về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười cười nói: - Nhờ có Chiết tướng quân ưu ái, Lý Kỳ thật thụ
sủng nhược kinh vậy. Thật ra, ta hoàn toàn không cảm thấy việc này đê
tiện vô sỉ gì cả. Đạo lý này thật ra so với việc chúng ta thu phục Nam
Ngô hoàn toàn giống nhau. Tây Hạ ở thời Đường vốn là thuộc về Trung
Nguyên đại quốc ta. Lúc đó giống như đã quy thuận Đại Tống ta, là bọn họ phản bội chúng ta trước cho nên ta cho rằng việc này không thể nói là
xâm lược mà phải là thống nhất. Chính là cùng đạo lý với việc Thái tổ
tiêu diệt Bắc Hán, Nam Đường vậy.