Từng lá cờ Nhật Bất Lạc tung bay ở phía trên Hạ Lan Sơn và phủ Hưng Khánh.
Mười ngày trước, ai cũng không ngờ rằng sẽ có cảnh tượng như ngày hôm nay. Nhưng việc đó quả thật đã xảy ra.
Trận chiến ác liệt này từ đầu đến cuối không hề thiếu đi tính hí
kịch. Bên trong đã xảy ra quá nhiều chuyện không ngờ. Nhưng trận chiến
này đến cuối cùng vẫn tuyệt đối là một tuồng kịch hay.
Đế quốc Đảng Hạng trong thế kìm kẹp đã tồn tại được hơn trăm năm
nhưng ai cũng không thể nghĩ rằng sẽ lại có một kết cục như thế. Không
ngờ chỉ trong vòng mười ngày mà đất nước đã diệt vong. Đừng nói là Lý
Càn Thuận ngay cả chính Triệu Giai cũng không nghĩa tới. Bởi vì ban đầu
lúc đặt ra sách lược này không hề có ai đưa ra ý kiến muốn tiêu diệt Tây Hạ. Tất cả đều một lòng nghĩ phải làm thế nào để củng cố liên minh với
Tây Hạ, đánh bại quân Kim, thu phục khu vực Yến Vân. Đây thật là nét bút thần đưa tới.
Nhưng cũng không thể không nói một câu rằng, trận chiến này thật đúng là quá đẹp.
Tiêu diệt Tây Hạ chẳng những đoạt lại khu vực Hà Sáo mà hơn nữa còn
tiêu diệt đi sự uy hiếp tiềm ẩn. Lợi ích thu được từ trong đó há chẳng
phải mở miệng ra là có thể nói rõ ràng được. Thậm chí có thể nói, lợi
ích thu được từ trận chiến này còn vượt xa cả việc thu phục Vân Châu.
Thế mà những tài nguyên, nhân lực hao phí vẫn còn chưa tới một phần mười đại chiến Yến Vân nữa. Lợi nhuận thế này Triệu Giai đến nằm mơ cũng còn mỉm cười.
Tuy nhiên nói gì thì nói, việc này vẫn phải cảm tạ Hoàn Nhan Tông
Vọng. Hoàn Nhan Tông Vọng dùng thời gian hai năm tiêu diệt hết gần bảy
thành chủ lực của Tây Hạ mà ba thành còn lại cũng bị Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn đi phương bắc rồi mới để cho Đại Tống nhặt được tiện nghi to lớn
này. Công đầu của trận chiến này Đại Tống trên dưới đều cho rằng thuộc
về Hoàn Nhan Tông Vọng. Cho nên tuy chiếm được phủ Hưng Khánh, nhưng đám người Ngô Giới không có người nào dám tranh công cả. Bởi vì trên thực
tế không có gì đáng giá để mà tranh công nữa. Quá đơn giản rồi.
Lý Càn Thuận rất ân hận. Ông ta hối hận đã đuổi đi một con hổ nhưng
lại quên mất vẫn còn có một con sói đang ngồi cạnh nhìn mình chằm chằm.
Lúc đó ông ta phải nghĩ ngay đến việc Trấn Nam Quân và Trấn Tây Quân của Đại tống đều nằm bên cạnh phủ Hưng Khánh của mình, không nên cử quân
chủ lực đuổi bắt Hoàn Nhan Tông Vọng để dẫn đến hậu quả cay đắng này.
Ông ta muốn gặp Triệu Giai. Ông ta cũng muốn hỏi để biết được, ông ta muốn xem xem rốt cuộc Triệu Giai có còn chút lương tâm nào hay không?
Điều đáng tiếc chính là Triệu Giai không hề có dự định lập tức đi gặp Lý Càn Thuận. Y hiện tại còn bộn bề nhiều việc, đâu có rảnh rỗi mà đi
gặp một tên tù nhân. Chẳng qua chỉ để cho Ngô Lân áp giải người của tộc
nhân Lý thị về Biện Kinh, chờ sau khi y trở về sẽ lại từ từ thương
lượng.
Sau khi thu phục Yến Vân, Đại Tống đoạt lại khu vực Hà Sáo, trở thành bên thắng với chiến danh thực thụ. Quốc lực nhanh chóng tăng trưởng, so với chút tổn thất kia thì gần như có thể không cần tính toán.
Nhưng cũng không thể nói như vậy. Dù sao thì cũng có mấy vạn tướng sĩ phải bỏ mình trong trận chiến này. Nếu như Triệu Giai thờ ơ lãnh đạm
với chuyện đó mà nói thì e rằng sẽ làm lạnh lòng chúng tướng sĩ. Cho nên Triệu Giai trích từ quân lương ra một trăm vạn quan làm phí trấn an cho thân nhân của những tướng sĩ chết trận, miễn thuế cá nhân trong mười
năm cho bọn họ. Ngoài ra, y còn lập mười sáu bia đá ở địa khu Yến Vân,
khắc tên những tướng sĩ đã tử trận lên đó, chia ra đặt tại mười sáu châu Yến Vân.
Kế tiếp cần phải làm chính là làm sao để tiếp quản Tây Hạ cho phù hợp?
Trong lúc này vẫn còn một vấn đề đang tồn tại. Đó hiện giờ Tây Hạ đã
diệt vong, vậy thì hành lang Hà Tây không cần phải giao cho Cao Xương
Hồi Cốt nữa.
Triệu Giai cười nói: - Hiện giờ Tây Hạ đã không còn tồn tại, Cao
Xương Hồi Cốt bọn họ cũng không còn tồn tại tư cách làm nước chư hầu
nữa. Việc này đi ngược lại với quốc sách của Đại Tống ta. Các ái khanh
nên xử lý Cao Xương Hồi Cốt như thế nào?
Tình hình bây giờ đã khác rồi, y tự nhiên cũng mang một bộ mặt khác.
Tông Trạch cau mày nói: - Hoàng Thượng. Chẳng lẽ lại xuất binh đánh Cao Xương Hồi Cốt?
Ngươi vừa mới ném đá xuống giếng, thất tín bội nghĩa giết chết Tây Hạ giờ ngươi xoay người một cái liền đi thâu tóm Cao Xương Hồi Cốt. Đây
quả thực là có phần phát rồ rồi. Hơn nữa Cao Xương Hồi Cốt trong trận
chiến này lập được công lớn, bọn họ đã toàn tâm toàn lực giúp đỡ bọn ta
đó.
Triệu Giai lắc đầu nói: - Trẫm cũng không nghĩ đến điều này nhưng vấn đề phải mau chóng giải quyết chính là chúng ta phải làm sao để chung
đụng với Cao Xương Hồi Cốt đây?
Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng. Thật ra có là nước chư hầu hay không thì
cũng chỉ là một cách nói, không quan trọng gì cả. Điều quan trọng chính
là chúng ta đang nắm trong tay Cao Xương Hồi Cốt. Đây mới chính là mấu
chốt. Theo vi thần thấy, tạm thời phải giúp cho Cao Xương Hồi Cốt một số việc nhưng có một điều kiện, chính là nhất định phải đóng quân ở Cao
Xương Hồi Cốt. Không có quân đội thì khoan hãy nói tới việc khống chế
bất cứ thứ gì. Chúng ta có thể học tập Đường triều, thiết lập một Tuyên
Phủ Ti ở Tây Bắc Cao Xương Hồi Cốt. Đóng quân trong nước bọn họ sau đó
lại dùng các chính sách dần dần đồng hóa bọn họ. Chỉ cần bọn họ áp dụng
thiết chế của Đại Tống ta thì cái danh phiên quốc này tự nhiên sẽ không
còn tồn tại nữa.
Triệu Giai gật gật đầu, hướng về những người khác hỏi:
- Chư vị ái khanh thấy sao?
Đám người Tông Trạch đều gật đầu, không đánh bọn họ nhưng cũng không
có nghĩa là thả lỏng bọn họ mà không quản. Vừa mới thảo luận xong vấn đề về Cao Xương Hồi Cốt thì tin tức về Cao Ly ở phía Đông và thành Hắc
Thủy ở phía Tây Bắc lần lượt truyền đến. Da Luật Đại Thạch ở Mạc Bắc bại dưới tay Hoàn Nhan Hi Doãn và Khắc Liệt Bộ. Và Cao Ly lại ở Trường Bạch Sơn cũng nuốt luôn một trận đại bại, toàn quân mười vạn người đều bị
tiêu diệt. Ngay cả quốc chủ Cao Ly thiếu chút nữa đã bị Hoàn Nhan Tông
Bàn bắt được.
Dựa trên lập trường của một nước đồng minh mà nói, đây tuyệt đối là hai tin xấu.
Nhưng đối với Đại Tống mà nói, hai tin này tuyệt đối lại là tin tốt
lành. Bởi vì như thế thì trận chiến này chỉ có một người thắng, đó chính là Đại Tống. Muốn đục nước béo cò liền gặp phải sự thảm bại.
Hôm nay Triệu Giai lại tới thành Vân Châu. Dường như khi mặt trời lặn mỗi ngày, y đều chạy đến đây ngắm phong cảnh. Cảnh đẹp mong ước trăm
năm này lại có thể trong một ngày nhìn thấy được thì cũng đủ lắm rồi.
- Hoàng thượng. Người tìm thần?
Một lát sau, Lý Kỳ bỗng nhiên đi tới.
Triệu Giai xoay người lại, ừ một tiếng, nói ngay vào trọng điểm: -
Tin tức về Da Luật Đại Thạch và Cao Ly, ngươi hẳn đã nghe nói rồi chứ?
Lý Kỳ cười nói:
- Xem ra trận chiến Tây Hạ đã làm cho hoàng thượng nếm được không ít ngon ngọt. Dường như lại có cách rồi.