Lời này nói như vậy nhưng thật ra cũng có vài phần lý lẽ.
Lúc Thái tổ dựng nước đã từng thôn tính chính quyền Hạ Châu nhưng
thời của Thái tổ vẫn luôn bình an vô sự. Tuy Thái tổ dùng rượu tước binh quyền, làm suy yếu quyền lực phiên trấn nhưng đối với phiên trấn Tây
Bắc vẫn là dành cho một ân huệ rất lớn bao gồn cả Chiết gia và Chủng
gia. Mãi đến sau khi Thái tổ lên ngôi, ông ta mới muốn đem Lý thị một
nồi bưng ra nhưng lại bị Hạ Thái tổ Lý Kế Thiên nhìn thấu cho nên Lý Kế
Thiên liền lập tức nương nhờ Liêu quốc. Mượn thế lực của Liêu quốc để
chống đối lại Đại Tống. Lúc này mới thoát ly Đại Tống, thành lập một
chính quyền. Mãi đến sau này Lý Nguyên Hạo xưng đế, Tây Hạ mới chính
thức trở thành một quốc gia.
Nếu như truy nguyên đến cùng thì lời Lý Kỳ nói mới thống nhất đủ để làm nền tảng đứng vững.
Kỳ thực Đại Tống luôn đánh chiếm Tây Hạ không ngoài việc muốn tiêu diệt chính quyền Tây Hạ. Việc này mỗi người đều biết rõ cả.
Chủng Sư Trung gật gật đầu nói: - Đúng vậy. Chúng ta xuất binh đánh
Tây Hạ chỉ là để giành lại cố thổ. Không thể xem là xâm lăng được.
Lão Chủng đức cao vọng trọng, ông ta đã mở miệng nói ra lời này thì những tướng lĩnh nhỏ tuổi đồng lứa đều gật đầu thừa nhận.
Nhưng cũng không ít người vẫn giữ nguyên ý kiến. Bởi vì Đại Tống từng không chỉ một lần công khai thừa nhận sự thật về Tây Hạ. Cho nên bây
giờ nói thu hồi thì rất khó để làm cho người ta tin phục.
Lý Kỳ đương nhiên biết điều này vẫn chưa đủ vì thế lại nghiêm túc
nói: - Với cục diện lúc này mà nói, đây chính là cơ hội ngàn năm có một
để tiêu diệt Tây Hạ. Hiện giờ, toàn bộ thủy mạch Hắc Thủy trải dài đến
phía Tây Tây Hạ đều nằm trong tay Cao Xương Hồi Cốt mà Ứng Lý, Hạ Châu ở phía nam, phủ Tây Lương, Diêu Châu đều nằm trong tay chúng ta, trong đó còn bao gồm cả địa khu Hà Sáo. Chỉ còn hai nơi vẫn nằm trong tay người
Đảng Hạng, một là thành Ngột Thứ Hải và một là phủ Hưng Khánh. Nhưng
quân chủ lực của phủ Hưng Khánh đã được phái đi đánh chiếm Kim quốc. Nếu chúng ta thừa dịp này mà tấn công, Tây Hạ dường như không còn bất kỳ
sức lực nào để mà đánh trả. Chúng ta có thể dễ dàng công phá phủ Hưng
Khánh, tiêu diệt hoàn toàn chính quyền Đảng Hạng.
Với cục diện sau này mà nói, đầu tiên, về tình về lý, thần đều cho
rằng nên đem hai châu Sa, Qua giao cho Cao Xương Hồi Cốt. Cao Xương Hồi
Cốt là nước chư hầu của chúng ta hơn nữa không có sự giúp đỡ của bọn họ, chiến trường Tây Hạ nói không chừng đã có một kết cục khác rồi. Nếu như lúc đó, Hoàn Nhan Tông Vọng giành được thắng lợi ở Tây Hạ thì sẽ trực
tiếp ảnh hưởng đến chiến trường Yến Vân, nói không chừng chúng ta đã
thất bại hoàn toàn. Chính là bởi vì có sự toàn lực tương trợ của Cao
Xương Hồi Cốt, chúng ta mới có thể thu được đại thắng. Ngược lại là Tây
Hạ, bọn chúng thủy chung chỉ lo cho lợi ích của mình. Lúc trước khi Kim
quốc bao vây đánh chiếm châu Tây Ninh, bọn họ thấy chết mà không cứu.
Tuy chúng ta hiện tại giành được thắng lợi nhưng cũng không thể xem rằng việc này chưa từng xảy ra.
Về mặt lợi, Tây Hạ ở ngay bên cạnh chúng ta, từng phát động không ít
chiến tranh với Đại Tống ta. Tây Hạ hùng mạnh đối với chúng ta mà nói
tuyệt không phải là chuyện gì tốt lành, điều này tin rằng thần không cần phải nhiều lời thêm nữa. Còn Cao Xương Hồi Cốt lại cách chúng ta rất
xa, sẽ không tạo ra bất kỳ uy hiếp gì đối với chúng ta. Từ điều này mà
thấy, chúng ta hẳn là không còn chút do dự để chọn đứng về phía Cao
Xương Hồi Cốt. Giao kết nước ở xa, tấn công nước gần chẳng phải là ý này sao?
Sự việc đã đến nước này nếu như chúng ta đứng về phía Cao Xương Hồi
Cốt, Tây Hạ nhất định sẽ sinh lòng bất mãn. Thế nhưng Tây Hạ vừa mới bị
thương nặng, chỉ có thể nuốt xuống nỗi thua thiệt này. Nhưng với tính
cách của người Đảng Hạng, bọn họ nhất định sẽ ghi hận trong lòng. Biện
pháp duy nhất chính là liên kết với nước Kim đối đầu với chúng ta. Nếu
như vậy, tình cảnh của chúng ta sẽ giống với nước Kim vừa mới đại bại
vậy. Chúng ta sẽ đối mặt với hai trận chiến đấu. Hơn nữa quân Kim cũng
có thể vượt qua tuyến phòng vệ Yến Vân, vòng qua Tây Hạ. Vậy thì ý nghĩa của việc phu phục Yến Vân còn ở đâu nữa. Chúng ta chẳng phải là đang
điều chỉnh lại bộ binh ở địa khu Yến Vân sao? Cho nên hai bên bọn họ một khi liên
thủ lại với nhau sẽ tạo thành một sự uy hiếp vô cùng to lớn
đối với chúng ta. Kỳ thật sợ rằng chúng ta có đem hai châu Sa, Qua trả
lại cho Tây Hạ thì Tây Hạ vẫn rất có khả năng liên kết với nước Kim.
Cách duy nhất chính là thừa lúc nước Kim vẫn còn đang hết hơi thì hãy
thu phục Tây Hạ trước. Như vậy có thể triệt để giải quyết toàn bộ phiền
toái của chúng ta, toàn tâm toàn ý đối phó với Kim quốc.
Một khi chúng ta thu phục được Tây Hạ, chẳng những làm mất đi một nỗi uy hiếp to to lớn mà còn có được địa khu Hà Sáo. Tất nhiên, quan trọng
nhất vẫn là phù hợp với việc mở rộng chính sách của Đại Tống ta. Nếu
chúng ta không chinh phục Tây Hạ, vậy chúng ta rất khó để nắm giữ Cao
Xương Hồi Cốt ở trong tay. Nếu chúng ta tiêu diệt Tây Hạ, vậy thì Cao
Xương Hồi Cốt sẽ không phải là một nước chư hầu nữa mà là một châu huyện của chúng ta. Sau khi chiếm được Cao Xương Hồi Cốt và Đông Khách Lạt
Hãn, chúng ta sẽ có đầy đủ năng lực ảnh hưởng lớn đối với Tây Vực. Ngoài ra, chúng ta có thể áp dụng việc khuếch trương sách lược ở khu vực Mạc
Bắc. Nơi này hoàn toàn phù hợp với quốc sách của Đại Tống chúng ta.
Bất kể như thế nào, cho dù hiện tại chúng ta có làm ra việc vô sỉ đê
tiện đi chăng nữa, nhưng nếu như thiên hạ này đều là con dân của Đại
Tống ta, bọn họ đều có một cuộc sống vô ưu vô lo thì ai còn có thể nói
mình đê tiện vô sỉ nữa chứ?
Mẹ ơi. Một mạch nói nhiều như vậy thật đúng là có chút khát nước đó.
Lý Kỳ nói xong liền khẩn trương bưng một ly trà lên giải khát. Sẵn tiện
ném một ánh mắt khinh bỉ về phía Triệu Giai. Tiểu nhân liền để ta làm
còn quân tử thì ngươi làm. Thần tử như ta đây thật đúng là tận trung với cương vị thay.
Ánh mắt Triệu Giai thoáng chuyển động, không nhìn tới Lý Kỳ, thầm
nghĩ, ta là hoàng đế, hoàng đế sao có thể nói ra những việc vô sỉ như
thế, như vậy sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của trẫm trong lòng dân chúng.
Ngươi là thần tử, tất nhiên phải vì vua mà phân ưu. Việc này vốn phải an bài như thế.
Nhưng mà động tác nhỏ này của hai người bọn họ vẫn không tránh khỏi cặp mắt của đám người Tông Trạch.
Rõ ràng rồi. Tất cả mọi người đều hiểu, rõ ràng là Triệu Giai và Lý
Kỳ kẻ xướng người họa đây mà. Việc này mười phần là hai người bọn họ sớm đã thương lượng xong hết rồi. Triệu Giai chỉ là đưa ra vấn đề này để
làm khó bọn họ chút thôi, sau đó Lý Kỳ sẽ đến giải vây. Đây có thể là
cặp đôi quần thần ăn ý và vô sỉ nhất trong lịch sử rồi. Thật là không
thể vô sỉ thêm nữa, đến người của mình cũng lừa dối.
- Ha ha.
Tông Trạch đột nhiên cười ha hả.
Ông ta cười một tiếng, lão thất phu Chủng Sư Trung cũng cười ha hả theo.
Lần này đến lượt Triệu Giai và Lý Kỳ cảm thấy lúng túng.
Triệu Giai lại nhìn về phía Lý Kỳ.
Này! Ngươi không phải đấy chứ. Rõ ràng chính là diễn xuất của ngươi
quá kém cỏi mới để bọn họ nhìn ra đầu mối. Nỗi xấu hổ này ta cũng không
biết phân giải thế nào, giờ cũng đến phiên ta trầm mặc thôi. Lý Kỳ dứt
khoát quay đầu đi, hắn dù sao da mặt cũng dày. Đối với loại tiếng cười
này, hắn không có chút cảm giác xấu hổ nào.
Hắn có thể không nói lời nào nhưng Triệu Giai thì không thể thế được. Y là hoàng đế, trong lòng hết sức khó xử, ho nhẹ hai tiếng, mặt dày
hỏi: - Chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?
Các ngươi một là Tổng Tham mưu trưởng, một là Phó Tham mưu trưởng,
hai người các ngươi đều bàn bạc xong hết rồi, còn hỏi bọn ta làm cái gì
nữa. Rõ ràng là muốn để bọn ta thay các người gánh vác cái danh nhơ này.