Hai tên An và Quyết kéo nhau đi một mạch đến nhà ngục.
Khi vừa tới cửa ngục đã thấy một nhóm người chực chờ ở đó, vừa thấy quan trấn tới thì vội chạy tới cầu xin.- " đại nhân, xin cho chúng tiểu nhân được vào thăm người..."An và Quyết đang tâm thần hoảng loạn, chẳng để ý đến bọn họ mà chạy vội vào trong, mặc bọn người kia năn nỉ.
An và Quyết chạy một mạch vào ngục, vừa thấy Vạn Vân Phong thì mừng rỡ mở cửa ngục chạy vào, quỳ trước mặt Vân Phong mà vái.- " vương tử tha tội, chúng tiểu nhân có mắt như mù đã đắc tội vương tử, tội đáng muôn chết..."Một tiếng gọi " vương tử" khiến tên lính canh ngục tròn mắt giật nảy mình.
Người trong ngục là vương tử ư? Nhưng là con của vị vương nào? Cơ mà đó không phải trọng điểm, mà trọng điểm ở đây là nhốt một vị vương tử trong ngục suốt một đêm, cái này là tự tìm chết.
Tên cai ngục run rẩy, hôm qua trong toán quân đi bắt người có cả hắn, sợ rằng khó tránh khỏi liên lụy.
Vạn Vân Phong nhìn hai tên đang quỳ lạy mình, rồi lại nhìn tên lính mặt đang tái xanh ngoài kia mà cảm thấy có gì đó lạ lùng.
Nguyễn Văn An thấy vậy thì tưởng Vân Phong đang ra hiệu kín, liền lập tức đứng dậy bước ra nói với lính canh.- " chuyện trong đây cơ mật, tất cả các ngươi ra ngoài hết, không có lệnh của ta không ai được vào trong"Tên lính canh nghe vậy vội kéo nhau đi ra ngoài hết cả.
Nguyễn Văn An lại chạy vào quỳ lạy nói.- " tiểu nhân đã đuổi hết tất cả bọn lính ra rồi, không ai ở đây nghe chuyện nữa đâu, xin vương tử yên tâm"Nói xong thì vái một cái dập đầu sát đất.
Vạn Vân Phong cười nhạt, xem chừng chưa hiểu chuyện gì.
Hắn dùng cả đêm hôm qua để toạ thiền tĩnh tâm, và mới sáng sớm hai tên này chạy vào quỳ lạy gọi hắn là vương tử, không biết có ý đồ gì.
Vạn Vân Phong giữ nguyên tư thế toạ thiền mà cười nhẹ.° " cuộc đời ta chưa bao giờ là vương tử cả.
Hai ngươi đang tính giở trò gì vậy, nói thẳng ra đi"An và Quyết thoáng nhìn nhau ngạc nhiên, không lẽ vương tử thật sự không biết mình là vương tử, hay là muốn giấu diếm thân phận? Trịnh Võ Quyết lúc này dập đầu vái lạy nói.- " vương tử không cần phải che giấu thân phận.
Không dám giấu vương tử, chúng tiểu nhân đêm qua đã bị diêm vương bắt xuống địa ngục chịu tội vì đã đắc tội với vương tử "Vạn Vân Phong khựng người, nghe đến diêm vương thì có chút gì đó sực tỉnh, khẽ rên lên.- " a.a..a...!nghĩa phụ sao? Tại sao ta quên mất chuyện này nhỉ ? Có phải là diêm vương đệ tứ không?"An và Quyết nghe vậy thì gật đầu lia lịa, cũng là lời xác nhận sự thật cho cả đôi bên thêm phần tin tưởng.
Vạn Vân Phong tặc lưỡi, hắn nhắm mắt đặt tay lên trán để nhớ lại chuyện xưa.
Ngày ấy khi hắn vái lạy nhận ma đế của đế quốc Ma Tu là Tá Tá Nham Long làm nghĩa phụ, cũng là lúc âm đế cho sứ giả mời ma đế xuống âm giới cai quản điện diêm la thứ tư, trở thành diêm vương đệ tứ.
Vạn Vân Phong luôn ngước đầu lên trời, trong lòng luôn tin tưởng mẫu thân đang dõi theo mình, thế nhưng hắn chẳng thèm để ý dưới chân còn có nghĩa phụ lo lắng cho hắn.
Cảm thấy mình vô tâm, hắn bậm môi hỏi hai tên An và Quyết.° " nếu đã vậy, hai ngươi kể hết mọi chuyện đêm qua cho ta nghe được không? Ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra"Nguyễn Văn An và Trịnh Võ Quyết cúi đầu thi lễ, đoạn kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Từ lúc bị mời xuống trình diện diêm vương, cho đến lúc bị đày vào địa ngục.
Bọn chúng kể hết, kể tất tần tật không thiếu một chi tiết nào.
Kể xong mọi chuyện, bọn chúng còn cam đoan chắc chắn.- " những lời bọn tiểu nhân nói đều là sự thật, nếu có nửa lời gian dối, trời tru đất diệt, chết không toàn thây"Vạn Vân Phong trước sự việc thì cảm thấy rất hứng thú.
Hắn đêm qua suy nghĩ tìm kế sách thu phục hai tên này, cũng không phải là không tìm ra cách nhưng bây giờ thời thế thay đổi, mọi chuyện lại dễ dàng đi một cách bất ngờ.
Vạn Vân Phong nhìn bọn chúng mà mỉm cười nói.° " các ngươi thật u mê, nhận được ân điển không biết tạ ơn mà còn xem đó là trừng phạt ư?"An và Quyết ngơ ngác nhìn nhau không hiểu, không biết ân điển ở đây là gì? Không để bọn chúng hỏi, Vạn Vân Phong nói luôn.- " các ngươi nói diêm vương bắt các ngươi xuống và tống vào địa ngục để trừng trị, có đúng không?"An và Quyết lập tức gật đầu.
Vân Phong nhìn thẳng vào mặt chúng mà nói.° " các ngươi bị đọa vào địa ngục linh hồn, và đó đều là oán nghiệp của các ngươi.
Như vậy các ngươi đâu có bị phạt thêm cũng chẳng giảm đi chút nào, chỉ là chịu trước một ít.
Ta giả sử diêm vương không triệu các ngươi xuống thăm quan mà cứ để các ngươi bình thường, như vậy công việc hàng ngày của các ngươi tạo ra oán nghiệp vẫn tiếp tục tạo ra thêm oán nghiệp.
Nghiệp chướng các tạo ra đã nhiều và ngày một nhiều hơn, đến khi dương thọ tận rồi thì oán nghiệp của các ngươi nhiều đến mức nào các ngươi có thể tưởng tượng được không?"Trước câu hỏi này, An và Quyết giật mình nhìn nhau, dường như mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Vạn Vân Phong thở dài một cái mà nói.- " nghiệp chướng khủng khiếp ấy sẽ tiếp tục nếu như không có sự kiện đêm qua.
Việc các ngươi bị đọa vào địa ngục một thời gian ngắn chính là sự cảnh tỉnh hiệu quả nhất giúp các ngươi tỉnh ngộ mà ngừng làm việc xấu, có thể dùng phần đời còn lại để hành thiện tích đức tiêu trừ oán nghiệp.
Cái này không phải là trừng phạt, cái