Lựu đạn nổ tung, dị vật bay tung tóe.
Người sống ngơ ngác ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, còn người chết thì có còn chuyện gì đâu để hiểu? Với Vân Phong mà nói, việc xử lý tên Kiên Bào và thuộc hạ của hắn thì cũng đơn giản thôi, thế nhưng tại sao lại phải làm giả là người của tiết độ sứ như vậy.
Thực ra có lý do cả.
Thứ nhất, hắn muốn xác nhận xem giả thuyết Độc Cô Tởm cho người đi trừ khử nhân tài nước nam là có đúng hay không.
Thứ hai, khi lừa gạt được kẻ thù luôn đem lại cho Vạn Vân Phong cảm giác sung sướng khoái chí.
Hắn chính là thích cảm giác ấy, hay nói cho vuông thì đây chỉ như một trò chơi mà hắn rất thích.
Trong phút chốc kẻ thù bị tiêu diệt, Trịnh Võ Quyết lấy lại ý thức thì mừng rỡ reo lên.- " bạch tiên sinh, ngài đến cứu tiểu nhân à?"Nói xong thì vội vàng chạy lại.
Hải phu xe thấy thế cũng chạy theo.
Lâm Chấn Anh thì lúc này cảm giác an toàn liền ngồi xuống đất thở, có thể nghỉ ngơi được rồi.
Khi Trịnh Võ Quyết chạy đến nơi, chưa kịp nói gì thì Vạn Vân Phong ra hiệu im lặng, đoạn nhìn sang đạo sĩ kia mà nói với Quyết.° " vị kia có vẻ đã bị thương rồi, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi.
Ngươi lập tức đưa người ta trở về tịnh dưỡng đi"Vừa nói xong thì quay sang nhìn Trịnh Võ Quyết với ánh mắt cương nghị.
Quyết nhìn ánh mắt đó, trong lòng đoán được có điều gì đó ẩn giấu, liền quay sang ra lệnh.- " Hải, đưa Lâm tiên sinh về nghỉ ngơi "Hải cảm thấy có chút lo lắng, bởi người đàn ông tóc trắng này vừa mới nói như thể mình là người phương bắc khiến cho phu xe lo lắng cho chủ của mình mà lưỡng lự không muốn đi.
Quyết thấy vậy thì gằn giọng ra lệnh.- " đi ngay, không lẽ ngươi không tin tưởng ta nữa sao?"Hai chữ " tin tưởng" hàm ý nhiều điều.
Hải không tin bạch y nhân này, nhưng hắn tin tưởng chủ của mình, thế là hắn làm theo lệnh.
Khi tới gần Lâm Chấn Anh, phu xe cúi đầu đưa tay ra nói.- " tiên sinh, chúng ta trở về thôi"Lâm Chấn Anh nắm lấy tay phu xe, dựa theo đó mà đứng dậy, đồng thời nhìn về phía Vạn Vân Phong trong chốc lát mà suy tư.
Ánh mắt của hắn là nhìn vào một linh hồn mỹ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng như lá mùa thu đang đeo bám sau lưng bạch y nhân kia.
Thu nhi trước ánh mắt sắc lạnh đó thì có chút hoảng hốt, núp sát sau lưng Vạn Vân Phong để né tránh.
Đương nhiên Trịnh Võ Quyết và phu xe không thấy Thu nhi, Hải khẽ cúi đầu đưa tay hướng ra phía đường mà nói.- " tiên sinh, chúng ta đi thôi"Lâm Chấn Anh trầm ngâm một chút.
Hiện trạng của hắn bây giờ đã kiệt sức, mà linh hồn kia cũng không phải oán linh gì, thôi thì cứ về tịnh dưỡng rồi tính sau.
Hắn nhìn phu xe rồi gật đầu, cả hai đi khỏi nơi này mà hướng về lại trấn Đào Hoa.Vạn Vân Phong và Trịnh Võ Quyết nhìn theo, khi thấy bọn họ đi khuất rồi Quyết mới mở lời.- " bạch thầy, có phải thầy cảm thấy tên đạo sĩ đó là người Hán nên không muốn hắn ở lại nghe những lời thầy sắp nói, đúng không?"Vạn Vân Phong khẽ nhăn nhó, xem ra rất không hài lòng với những gì trước mắt.° " gọi ta là tiên sinh được rồi.
Và...!ừm...!Không phải ta đã căn dặn là sáng mai đợi ta cùng đi đó sao, tại sao các ngươi lại lẳng lặng đi đánh lẻ thế này? Nếu không phải ta không an tâm đi tìm hiểu thì bây giờ các ngươi nghĩ các ngươi có thể còn sống được đến giờ không?"Trịnh Võ Quyết cười khổ, cúi đầu thi lễ mà giải thích.- " không dám giấu tiên sinh, mọi chuyện là..."Hắn kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, không thiếu sót một chi tiết nào.
Vạn Vân Phong nghe xong thì ậm ờ.° " vậy...!vậy thì thôi, cả ngươi và tên ấy đều không có lỗi, chỉ là tình huống bất ngờ xảy ra thôi"Đổ lỗi cho một ai đó thì rất dễ, nhưng để hiểu và thông cảm cho họ thì không phải ai cũng làm được.
Vạn Vân Phong cũng không muốn nhắc đến sai lầm này, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Trịnh Võ Quyết lúc này nhớ ra điều gì đó vội cúi đầu thi lễ hỏi.- " tiên sinh, cái chuyện tiết độ sứ nhắm vào tiểu nhân có phải là thật không? Xin tiên sinh chỉ điểm"Vạn Vân Phong khẽ thở dài gật đầu.° " không phải lúc nãy tên ma đạo sĩ kia cũng đã thừa nhận rồi