Nhắc đến chủ quán phở lề đường ở trấn Cổ Loa, ngày hôm trước đón được một vị khách vung tiền quá trán khiến ông ta được một ngày lời lớn, ấn tượng mạnh mẽ.
Hôm nay đương nhiên quán phở vẫn mở bán bình thường , chủ quán vừa dọn đồ ra để buôn bán vừa ngó về phía xa xa ngóng trông người khách ấy có quay trở lại hay không? Đương nhiên trong thâm tâm ông ta biết rằng đâu phải lúc nào cũng được mãi , quả ngọt trên trời rớt xuống cũng chỉ ngẫu nhiên lâu lâu mới có.
Tuy nghĩ như thế , nhưng vẫn cứ hy vọng được gặp lại người khách hôm qua.
ông ta vừa làm vừa ngó về phía xa xa.
Đang ngóng trông, ông ta giật mình khi nhìn thấy thấp thoáng đằng xa một bóng hình quen thuộc , một vị công tử mặc bộ thư sinh màu trắng với mái tóc cột cao bạc trắng.
Người đó tay cầm cây quạt phe phẩy đang bước lại gần khiến ông ta vô cùng mừng rỡ.
Bóng hình đó từ từ đi lại , càng lại gần ông ta nhận ra ngay đó chính là vị khách ngày hôm qua.
Ngay lập tức ông ta đôn đã ra đón .- "công tử đi đâu đấy, vào trong làm tô phở đã.
Hôm nay cho tại hạ được mời công tử một lần.
"Vạn Vân Phong lúc này đang vui vẻ , đưa cây quạt giấy kẹp vào nách, tay mở túi tiền nặng trĩu của hắn ra.
Hắn bốc một nhúm tiền lẻ đưa tới mà nói.- " chủ tiệm, cầm lấy mà uống nước.
Ta hôm qua mới đi buôn trúng mánh"Quả nhiên là hào phóng , chủ tiệm đưa hai tay ra hứng lấy.
Một nhúm tiền lẻ rớt vào tay, chủ quán đưa tới trước mặt nhìn vào đó.
Có cả tiền đồng, tiền hào, lẫn tiền xu.
Tuy là tiền lẻ , nhưng nhúm tiền này cũng nhiều hơn một ngày tiền lời bán phở của ông ta, khiến ông ta vô cùng sung sướng.
Ông ta gật đầu mời mọc.- " công tử , mời ngồi.
Hôm nay công tử ăn gì ?"Vạn Vân Phong đặt túi tiền lên bàn một cái "cộp..." , ngồi xuống ghế một cách oai phong mà nói.- "cho một tô phở như hôm qua"Nói xong ra vẻ đạo mạo lắm.
Tên chủ quán vui mừng chạy vô làm một tô phở thơm ngon bưng ra đặt xuống bàn mà niềm nở.- " mời công tử ăn ngay cho nóng"Vạn Vân Phong lúc này lại vỗ cái quạt giấy vào tay ,sau đó lại cầm cái quạt giấy gỏ vào ghế bên cạnh, ánh mắt nhìn tên chủ quán mà ra hiệu.
Tên chủ quán hiểu ý, đây chính là mời hắn ngồi xuống bên cạnh để buôn chuyện.
Nếu những vị khách khác thì có lẽ hắn sẽ từ chối, nhưng vị khách sộp này vừa vung tay đã cho hắn nguyên một ngày công ,có ngồi đây một ngày với người này cũng không là gì.
Chủ quán vui vẻ ngồi xuống bên cạnh ,toe toét cười nói.- " công tử muốn hỏi ta chuyện gì ?"Vạn Vân Phong mỉm cười hài lòng, xem ra tên chủ quán này rất thông minh và hiểu ý.
Vỗ cây quạt giấy vào tay, hắn nói.- " vị chủ quán này rất là nhanh nhạy tinh ý.
Đi thẳng vào vấn đề , ta cũng hỏi luôn.
Ta nghe nói tên Đường Lược trấn Cổ Loa này có một võ sư là hộ vệ.
Võ sư ấy là ai, và hiện đang làm gì, ở đâu?"Câu hỏi của Vạn Vân Phong có tính bao quát , mặc dù hắn biết câu trả lời nhưng hắn vẫn hỏi.
Những câu hỏi bao quát , chuyện này sẽ kéo theo chuyện kia , từ đó một chuỗi những câu chuyện liên quan tới nhau sẽ được nói ra.
Chủ quán nghe vậy thì bật cười nói .- "ồ, tưởng là hỏi ai ,chứ võ sư Trần thì xứ này ai mà không biết.
Vậy để tại hạ kể cho công tử nghe những chuyện về ông ấy"Chủ tiệm phở lề đường lúc này bắt đầu vào việc , kể về vị võ sư duy nhất ở đất Cổ Loa.
Nguyên lai, võ sư Trần được bá chủ đất Cổ Loa Đường Lược ưu đãi lắm, đi đâu cũng dẫn theo bên mình làm hộ vệ.
Tuy mức lương không được tiết lộ nhưng ai cũng hiểu số tiền lương ấy lớn rất nhiều.
Lương lậu không những cao mà quyền lực cũng lớn.
Lại nói chuyện Đường Lược có dưới trướng 3.000 gia binh.
phải biết rằng ở võ giới này, người muốn làm tướng phải đạt cấp độ võ sư trở lên.
Và đã làm tướng là phải nắm ít nhất 3.000 quân lính.
Võ sư Trần dưới tay Đường Lược chính là vị tướng thống lĩnh 3.000 gia binh của ông ta , quyền cao chức trọng.
Chỉ dưới Đường Lược và trên tất cả , oai phong lẫm liệt vô cùng, người người kính trọng.Thế nhưng mọi chuyện lại trở nên vô cùng kỳ lạ.
Trong một lần dự yến tiệc ở thành Đại La, võ sư Trần hộ tống Đường Lược và vợ sang ấy dự tiệc đã xảy ra một chuyện không ai ngờ tới.
Đường phu nhân Trần Thị Thu lén bỏ trốn theo trai, ôm một mớ tiền của chồng rồi biến mất.
Đường Lược trở về tức giận lắm, đoạn tuyệt với Trần gia , mà võ sư Trần lại cảm thấy mình có lỗi vì không phát hiện ra được vụ việc mà ngăn cản.
Ông tự thấy xấu hổ mà xin nghỉ việc, rời khỏi đường phủ về mở Võ Đường.
Mặc dù Đường Lược không hề trách ông điều gì cả, nhưng ông vẫn cương quyết rời đi .Ông thuê một mảnh đất đẹp ở trong trấn, bỏ tiền ra mua các dụng cụ xây dựng cơ sở vật chất để khai mở võ đường.
Tưởng rằng đây là một bước ngoặt mới , nhưng lại ngoặt một cách rất không ngờ.
Người tính không bằng trời tính , khi mọi vật dụng được chuyển tới mặt bằng để chuẩn bị thi công thì bỗng đâu một cơn bão trái mùa kéo đến.
Cơn bão trái mùa là cơn bão vô bất chợt mà không theo mùa.
Đất giao chỉ này hàng năm đều đón khoảng chục cơn