Vạn Vân Phong rời khỏi quán phở , sau khi đã ăn xong một tô phở ngon hắn rời đi.
Bước chân ấy đi tới nơi mà người ta gọi là "Võ Đường mới mở" của võ sư Trần.
Trên con đường đi ấy, khi ban sáng vẫn còn sớm và dòng người ở trấn Cổ Loa trở nên tấp nập, vô tình lướt qua nhau.
Bước chân đi hết những con đường trong trấn mà ra ngoài vùng ven, đôi mắt nhìn về võ đường ở phía xa xa kia.
Võ đường của võ sư Trần nói là ở bìa rừng, nhưng thực tế là ngay sát trấn Cổ Loa này.
Bởi thuở xưa đất rộng người thưa thớt, bước ra ngoài trấn là tới rừng rồi.
Hắn tới võ đường đang xây dựng của võ sư Trần , thấy mọi thứ đều ngổn ngang, nhưng cơ bản cũng đã hình thành một võ đường hoàn chỉnh.
Tuy vẫn còn nhiều hạng mục phải xây dựng, nhưng võ đường lúc này đã đi vào hoạt động.
Bên ngoài sân tập, những võ sinh tới tập đều cởi trần trùng trục mà tập luyện.
Có nhiều những võ sinh đánh đấm vào mộc nhân , vào những dụng cụ luyện tập.
Có nhiều người đang múa quyền, thi triển những đường quyền khác nhau.
Có người lại luyện công phu vất vả theo những bộ pháp di chuyển rất khó khăn, nhìn vào cũng biết đây là một võ đường do một người đứng đầu rất có tâm huyết và tài giỏi đứng dạy.
Sau khi vào chào hỏi và giới thiệu, được hướng dẫn vô trong.
Võ đường với bàn thờ hương án đầy đủ, các loại binh khí được trang trí một cách rất hài hòa và đẹp mắt , tạo ra cho hắn một chút hoài niệm.
Võ sư Trần lúc này đang ngồi uống trà ở một góc võ đường , ánh mắt theo dõi từng võ sinh luyện tập trước mắt mình một cách chăm chú .Khi thấy Vạn Vân Phong bước vô, nhận ra đây là vị khách hôm trước, ông khẽ mỉm cười vung tay chỉ về ghế bên cạnh ra hiệu xin mời một cách dứt khoát.
Vạn Vân Phong cúi đầu thi lễ, rồi cũng tới ngồi vào ghế đó.
Trên bàn có một bình trà còn đang nóng ,ông rót ra một ly trà đặt sang mà nói .- "được rồi , công tử đã đến đây thì uống trà ngồi chơi một chút đi, ta đang bận chút việc"Lời nói thân tình này không phải là nói suông.
Võ sư mặc dù đang ngồi không bên bàn trà ấy , người nhìn vào sẽ tưởng ông ta không làm gì nhưng thực ra đây là công việc của một người thầy.
Ông ta quan sát tỉ mỉ các học trò của mình, sẽ chỉ cho họ cái họ sai và khích lệ cái họ đúng , hướng dẫn họ cách tập luyện, cũng là nói rằng ông đang làm việc bận rộn.
Vạn Vân Phong không tới đây tay không , hắn vác theo một vò rượu lớn, là loại rượu đặc sản của đất Cổ Loa.
Loại rượu này có giá cả cao nhất trong các loại rượu ở đây , một bình rượu có giá tới một lượng bạc mà bình rượu lớn hắn mang tới nhiều gấp năm lần bình rượu thường , đương nhiên có giá năm lượng bạc.
Võ sư Trần là người xứ này , nhìn vô bình rượu ông tự biết nó là thứ gì.
Vạn Vân Phong đặt bình rượu lớn sang bên cạnh , ở một góc tường nhà rồi quay sang nói .- "võ sư Trần, tại hạ hôm nay đến đây là để tham quan Võ Đường của ngài..."Hắn chưa kịp nói dứt lời , võ sư Trần lập tức xua tay .- "ta họ Trần tên Tuấn là người nước Nam.
Võ sư Trần là cách gọi theo văn hóa của người phương Bắc ,còn người Phương Nam chúng ta gọi tên chứ không gọi họ.
Công tử xin hãy gọi ta là thầy Tuấn ,hoặc võ sư Tuấn là được rồi "Vạn Vân Phong hiểu ý , khẽ thi lễ tạ lỗi rồi lại nói tiếp .- "không giấu gì thầy Tuấn, tại hạ đã không còn việc gì ở trấn Cổ Loa này nữa nên dự định sẽ trở về trong ngày mai, chỉ là trước khi về có chút tiếc nuối muốn được tới hàn huyên đối tửu với thầy Tuấn một lần trong đời để thỏa lòng ngưỡng mộ"Thầy Tuấn nghe vậy thì bật cười, vẻ mặt vui vẻ nhưng vẫn khiêm tốn mà nói .- "ta chẳng qua chỉ là một tên dạy võ , có phải cao quý gì đâu mà công tử nói cứ như ta đức cao trọng vọng lắm vậy.
Nếu công tử muốn đối ẩm thì được thôi , lát nữa sau khi dạy xong chúng ta làm vài ly rượu"Võ sư Trần vui vẻ đồng ý , bởi vì vị khách này là người tạo cho ông rất nhiều thiện cảm.
Thứ nhất , đây là người do phú hào Trịnh Võ Quyết ở trấn Đào Hoa cử tới đây, cùng là đồng bào với ông nên ông rất vui.
Thứ hai , người thanh niên này hôm qua đã giúp ông và qua cách ứng xử văn hóa đều thể hiện mình là người có lễ nghĩa.
Vì thế nên ông quyết tâm phá lệ một chút , sau khi để đám đệ tử tập luyện xong ông gọi đệ tử tới và cho chúng nghỉ sớm một bữa , đồng thời dặn dò chiều nay nghỉ Không cần phải tập luyện.
Đám đệ tử cáo từ rồi rời đi cả, chỉ còn lại thầy Tuấn và người khách trẻ.Thầy Tuấn võ sư tự tay vào trong bếp nấu nướng rồi đem ra ngoài một vài món ăn ngon để đãi khách.
Vạn Vân Phong cũng bê bình rượu mà hắn mua được đặt lên bàn.
Bình rượu to nặng ấy khi mở nắp ra thì tỏa mùi hương thơm ngát.
Vạn Vân Phong liền hướng thầy Tuấn võ sư mà thi lễ .- "thưa thầy, người có gửi được hương vị của rượu này và từ đó mà đoán được đây là rượu gì chăng?"Lời nói như một câu đố vui khiến thầy Tuấn bật cười ,ánh mắt thể hiện sự vui vẻ lắm.
Tuy rằng ông nhìn vô cũng đã đoán được , nhưng vẫn cẩn thận tỉ mỉ cầm chén rượu lên múc lấy một bát rượu đưa lên mũi thử hít một hơi, khẽ nhắm đôi mắt và nếm thử một bát.
Ông thở ra một tiếng của người uống rượu, đặt chén rượu xuống mà cười .- "đây chính là rượu Trọng Thủy, một loại rượu nổi tiếng nhất ở trấn Cổ Loa