Nói một chút về hệ thống quan lại ở võ giới.
Thời kỳ này quan chức chia thành hai loại chính , là bộ máy quan lại trung ương và bộ máy quan an địa phương.
Từ cái tên cũng có thể hiểu và quyền lực của những viên quan nào to hơn.
Để vào được bộ máy quan lại trung ương đòi hỏi người đó không chỉ tài giỏi về trí tuệ mà phải có tu vi cao cường , đều là cao thủ hàng tuyển chọn hiếm có.
Khác với các quan lại trung ương , các quan lại ở hệ thống địa phương thì không đòi hỏi tu vi.
Lấy ví dụ như tên Tam Thiếu đi tuần phủ ở Giao Châu ấy.
Hắn là chức tam phẩm nhưng tu vi chỉ là võ thượng, không phải là cường giả.
Nếu là tam phẩm quan trung ương thì mặc nhiên người này phải cấp độ Võ Hoàng trở lên, cũng có nghĩa nếu tên tam thiếu ấy muốn vào trong bộ máy trung ương hắn phải phấn đấu để đạt cảnh giới Võ Hoàng , còn không thì sẽ dậm chân ngay ở hàm Tam phẩm địa phương mãi mãi.Ở hàng quan địa phương thì tam phẩm là vị trí cao nhất , mà những người ở hàng tam phẩm này đều là thái thú , tức là người đứng đầu một tỉnh (một châu).
Tên Tam Thiếu đi sứ vừa rồi chính là thái thú của Nam Hải , quản lý khu vực sát với Giao Chỉ chúng ta.
Trung Nguyên đang trong thời phân chia tam quốc, nhưng hệ thống bộ máy này giữa ba quốc gia không hề khác nhau.
Hắc Quy thành cũng vậy , thái thú cũng là quan tam phẩm đứng đầu vùng đất rộng lớn ở biên giới.
Mỗi thái thú đều có dưới trướng một thứ sử chuyên quản lý giúp đỡ hắn chuyện hành chính , và 1 đô úy thống lãnh toàn bộ binh lính quân sự trong thành.
Nói một chút về chức tiết độ sứ ở Giao Chỉ.
Chức tiết độ sứ chỉ là tứ phẩm, mặc dù cũng là quan đứng đầu một châu (một tỉnh ) , nhưng Giao Châu chỉ là một phiên quốc , nghĩa là thuộc địa của phương bắc mà thôi.
Vậy nên chức vụ tiết độ sứ ở đây cũng nhỏ hơn chức vụ thái thú một bậc.
Hắc Quy thành là vùng đất thuộc phương Bắc, cư dân ở đây đa phần là người Hán, vì vậy mà chính sách cũng rất khác vùng đất thuộc địa.
Những người dân ở đây không bị cấm đoán học hành mà còn được khuyến khích phát triển tài năng , vì thế mà tài năng của đất Bắc hơn Phương Nam rất nhiều.
Thông thường , một thành sẽ có một thượng tướng quân trở lên thống lĩnh binh lực, nhận chức Đô Úy.
Thượng tướng đấy cấp độ Võ Vương , nhưng Hắc Quy thành là thành trì nhỏ nhất của Tây Bắp, chưa có một võ vương nào muốn tới đó làm đô úy , cho nên vị trí đô úy ở đây chỉ tạm gọi là vị trí tạm thời.
Người phụ trách quân sự ở Hắc Quy thành được gọi là phó đô úy , cấp độ võ sư , là một tướng quân và không phải là tướng quân duy nhất.
Thành này có tổng binh lực khoảng hơn một vạn nhưng có tới năm tướng Quân và rất nhiều hiệu úy.
Những tướng quân này đều cấp độ võ sư cả.Hôm nay trong thành bị khuyết mất một võ sư , tức là một tướng quân đã ra ngoài thành.
Đích thân Thái thú thành đã ra lệnh cho viên tướng này dẫn theo ba phó tướng cấp độ võ thượng hộ tống vị đạo sĩ tài năng kia tới trấn Hắc Xà.
Một tướng quân, 3 phó tướng , cùng hai thầy trò kia, tổng sáu người đi vào trong trấn.
Bọn họ bây giờ đang ngồi ở một quán nước trong trấn, uống nước nghỉ ngơi sau khi đi một đoạn đường dài.
Cả đám đang thư giãn trong quán nước, bỗng nghe một tiếng quát vang lên .- "chúng mày nộp tiền bảo kê chưa...?"Tiếng quát vừa dứt , một đám người chạy toán loạn.
Những người buôn bán lòng lề đường ôm đồ chạy thật nhanh, vẻ mặt ai nấy đều hốt hoảng hoang mang.
Nhìn xa xa , binh lính của trấn đang đi dẹp loạn.
Ông chủ quán nước lúc này cũng vội chạy tới mấy vị khách quan mà nói .- "các vị khách quan , cho chúng tôi dẹp tiệm.
Quan binh tới rồi, phải chạy gấp "Trấn Hắc Xà dạo này làm việc mạnh mẽ chuyện buôn bán lấn chiếm lòng lề đường .Tuy rằng việc buôn bán này đem lại lợi ích lớn cho người dân , giúp họ kiếm thêm thu nhập, nhưng có vẻ quan phủ chỉ cho phép họ bán nếu họ biết điều một chút.
Cái "biết điều" ở đây đương nhiên không nằm trong tiền thuế cho nhà nước, mà nằm trong tiền bảo kê cho quan.
Cái chuyện này thì thời đại nào cũng có, muốn yên ổn làm ăn thì phải đóng một chút cho quan binh, một chút cho giang hồ.
Muốn yên ổn làm ăn thì người dân phải biết điều một chút, đối với hai phái hắc bạch đều phải có một chút cống nạp.
Nhưng có vẻ như ở trấn Hắc Xà này , luật lệ bị chèn ép bởi cường quyền hơi nhiều.
Cũng phải thôi , đất biên giới làm sao an ninh bằng đất ở kinh đô được.
Trong cái thời kỳ chiến tranh loạn lạc thế này , khó có thể đòi hỏi một nền an ninh tốt ở vùng biên.
Tên tướng quân cùng ba tên phó tướng nhăn nhó khó chịu , hắn chụp tay tên chủ quán lại mà nói .- "ngươi làm ăn buôn bán đàng hoàng thì sợ cái quái gì ? Chúng dám đập quán của ngươi sao? Chúng không sợ luật pháp trừng phạt à ?"Câu hỏi này vừa nghe đã biết là người bên ngoài mới vào trấn rồi, là câu hỏi mà những người không hiểu sự tình hay hỏi.
Chủ quán run run bàn tay , càng lúc càng hốt hoảng nói.- " khách quan, đừng làm khó tôi.
Ở cái vùng biên giới này " luật vua thua lệ làng" , chúng tôi làm sao dám mở miệng nói luật với quan binh chứ ? Xin khách quan hãy cho tôi được dẹp quán"Lời nói run rẩy cầu xin, thế nhưng chưa kịp làm gì thì quan binh đã tới gần.
Chủ quán hoảng hốt chạy vô ôm hộp tiền buôn bán của mình, bỏ của chạy lấy người ôm hộp tiền chạy mất , bỏ mặc cái quán ở đó cùng sáu vị khách đang ngồi uống nước.Đám quan binh dẹp loạn vừa đi vừa đập phá cơ sở làm ăn của những người buôn bán lề đường, mặt tên nào tên nấy ngước lên trời ,quan liêu hách dịch vô cùng khiến ai nấy cũng