Thiên Phi đi lấy chồng không hẳn đã là mong muốn của nàng, mà chỉ là muốn cho cha nàng vui vẻ.
Trớ trêu thay, việc mai mối cho nàng lại rất khó khăn.
Thiên Phi thật sự rất xinh đẹp, ở cái tuổi 23 của nàng thì vẫn còn đẹp lắm.
Nhưng thời phong kiến, tuổi này bị xem là già.
Mà ở cái làng Tây ấy, người ta dựng vợ gả chồng rất sớm, cho nên việc mai mối cho Thiên Phi rất khó khăn.
Nàng giống như một viên ngọc quý nằm chìm trong cát sa mạc vậy.
Nếu như Thiên Phi không ở cái làng tây này, mà ở ngay trên thành hoặc trên trấn thì sẽ có rất nhiều công tử hay đại gia dòm ngó, sẵn sàng cưới nàng về.
Chỉ có điều nơi nàng ở là vùng làng quê, và nàng không thể lên trấn được nữa rồi.
Khi mai mối đang bí , Vũ gia chủ sực nhớ ra mình có một người bạn họ Huyền ở làng Đông.
Hồi trước cùng nhau học chữ cùng một thầy, đã từng hẹn với nhau nếu sau này hai bên có con trai con gái thì sẽ ra làm thông gia.
Hồi đó hẹn ước như vậy, nhưng cũng một thời gian rồi không gặp, không biết còn nhớ không? Vũ gia chủ liền thử đi sang làng Đông xem xét sự tình , cũng là gặp lại người bạn cũ thăm hỏi sức khỏe.
Khi đến nơi thì phát hiện ra sự tình không ngờ, người bạn của mình không may đã bạo bệnh qua đời để lại vợ về một đứa con trai.
Đứa con trai ấy tên Huyền Bình , vì cha mất sớm nên mẹ dành hết tình yêu thương cho con.
Bà ta cưng chiều quá mực khiến con người trở nên yếu đuối, không tự chủ, cái gì cũng răm rắp nghe lời mẹ.
Vũ gia chủ đến hỏi thăm , hai bên trò chuyện vu vơ, rồi giả vờ như tình cờ nhắc lại cái chuyện ngày xưa ấy.
Thật bất ngờ , gia đình họ Huyền cũng biết lời ước hẹn này.
Huyền phu nhân bảo rằng hồi còn sống Huyền gia chủ cũng có đề cập đến chuyện hôn ước, nhưng chưa có dịp đi sang thăm bạn.
Hai bên trò chuyện qua lại, biết được Huyền Bình năm nay 20 tuổi , còn nhỏ hơn Thiên Phi 3 tuổi.
Vũ gia chủ nửa thật nửa đùa, muốn thực hiện chuyện hôn ước ấy.
Huyền phu nhân cảm thấy không ưng ý, cho rằng Thiên Phi đã già, không xứng đáng với con mình.
Tuy là nghĩ như thế, nhưng mà bà cũng hiểu một điều rằng con mình ở cái làng này khó cưới vợ.
Cái làng này ai cũng biết nó là một đứa không có lập trường vững vàng, nhu nhược, cái gì cũng nghe lời mẹ.
Chuyện mai mối cho Huyền Bình thật sự cũng rất khó khăn, chẳng ai muốn gả con cho đứa trẻ không chịu lớn ấy cả.
Thôi thì mỗi bên nể mặt nhau một tí, hai bên thống nhất thời gian, mời nhà họ Huyền sang nhà họ Vũ chơi.
Trước là biết nhà, sau là xem mắt, ưng ý hay không hãy để cho đôi trẻ tự quyết định.
Huyền Bình ban đầu nghe Thiên Phi 23 tuổi, nghĩ rằng có vấn đề gì đó mà ế đến giờ.
Nó cho rằng là một cô gái xấu xí, vì vậy không muốn đi gặp.
Thế nhưng nghe lời mẹ nói, nể mặt nhau mà đi một lần cho biết, đến lúc đó từ chối cũng không muộn.
Khi hai mẹ con họ Huyền sang làng Tây thăm họ Vũ , Thiên Phi trang điểm cẩn thận, xinh đẹp bước ra khiến Huyền Bình ngơ ngác.
Nó mê mẩn trước vẻ đẹp hiếm có ấy, Huyền Bình lập tức đồng ý không một chút do dự.
Vậy là hai bên đã quyết định đến với nhau, chọn ngày thành hôn .Thực ra mà nói , nếu muốn vớ một đứa uất ơ nào đó để gả cho thì cũng đơn giản.
Nhưng Vũ gia chủ không chấp nhận những chuyện như vậy , ít ra thì cũng phải gia đình có học thức như nhà mình, và nhà họ Huyền là phù hợp.
Thiên Phi theo chồng xuất giá về làng Đông làm dâu , trước ngày chia tay còn bịn rịn không nỡ rời xa.
Nàng nắm tay cha mình, dặn dò cha giữ gìn sức khỏe, rồi nhanh chóng cưới vợ sinh ra đệ đệ nối dõi tông đường.
Hai cha con nắm tay nhau , rưng rức nước mắt.
Ngày cưới lẽ ra là ngày vui, nhưng nước mắt rơi không hẳn là nước mắt hạnh phúc.
Vũ gia chủ muốn gả con mình trong làng cho gần nhà gần cửa, nhưng những đám mà gọi là phù hợp với tiêu chuẩn của ông thì chỉ có sang là Đông mà thôi.
Được cái này mất cái kia, đành phải chịu như vậy.Trong ngày đám cưới, Thiên Phi đang ở trong phòng tân nương, nàng chờ đợi tân lang vào động phòng.
Như bao cô gái về nhà chồng, nàng cũng hồi hộp.
Nhưng có chuyện nàng không bao giờ nghĩ đến, bất ngờ lúc này mẹ chồng lại bước vào.
Thiên Phi ngơ ngác nhìn mẹ chồng mà không hiểu chuyện gì, ngập ngừng hỏi.- " trượng mẫu , sao người lại vào đây? Có chuyện gì xảy ra sao?"Huyền phu nhân nhìn con dâu mà cười toe toét , giọng dẻo quẹo .- "con dâu à.
Hôm nay là ngày cưới , con đã gả vào nhà Huyền gia chúng ta thì là người họ Huyền rồi.
Tiền bạc vòng vàng của con, đưa mẹ giữ giùm cho"Thiên Phi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Tại sao phải đưa vòng vàng cho mẹ giữ, đây không phải là của hồi môn mà nàng mang theo phòng thân sao? Nàng nhìn mẹ chồng với khuôn mặt ngơ ngác, ngập ngừng nói .- "con cũng đã trưởng thành rồi , có thể tự giữ tài sản được, chắc có lẽ không cần trượng mẫu phải giữ dùm đâu."Lời thiên phi vừa dứt , khuôn mặt của mẹ chồng đang cười toe toét chuyển sang nghiêm túc, bà trừng mắt nói.- " con dâu mới về nhà chồng, quy cũ còn chưa biết, đã dám hỗn láo cãi lại mẹ chồng rồi sao?"Dứt lời, bà lao tới trấn lột sạch vàng bạc