Có người nói , "phận làm con gái , mưa sa giữa lưng trời.
Hạt xuống giếng ngậm ngùi, hạt rơi xuống hoa cười ".
Người phụ nữ được gả cho một người chồng tốt sẽ được hạnh phúc về sau, mà được gả vô nhà có cha mẹ chồng tốt thì cuộc sống cũng sẽ vô cùng êm ấm.
Thế nhưng Thiên Phi cả hai điều này đều không có.
Huyền Bình được cưng chiều từ nhỏ, ăn chơi thì giỏi chứ làm việc thì vẫn chưa chịu làm gì ra tiền, khiến nàng cảm giác như mình đang sống với một đứa trẻ lớn tuổi vậy.
Còn mẹ chồng thì khó khăn đủ điều, hay bắt bẻ mọi thứ.
Thiên Phi đã từng có thời gian làm việc cực khổ ở trên trấn ,cho nên cuộc sống làm dâu của nàng cũng không khiến nàng quá sốc.
Nàng thức khuya dậy sớm, làm mọi việc trong nhà.
Hàng xóm láng giềng ai cũng khen ngợi cô dâu , nhưng mẹ chồng thì lúc nào cũng chực chờ kiếm chuyện để chê bai.
Có lẽ bà ảo tưởng con mình là một đứa tuyệt vời , và Thiên Phi không xứng với nó.
Ờ thì cái chuyện ảo tưởng về con mình đa phần ai cũng bị, chỉ là ảo tưởng nhiều hay ít mà thôi.
Ai chẳng cho con mình tốt, con mình giỏi chứ ?Thời gian trôi qua, làm dâu được vài tháng Thiên Phi bất ngờ có tin vui khiến cho mẹ con nhà họ Huyền vui lắm.
Khi mẹ chồng biết Thiên Phi có tin vui thì lập tức đối xử với nàng dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hơn.
Bà ta cho nàng làm ít công việc hơn , cuộc sống trong thời gian mang bầu của thiên phi cũng vơi đi phần nào vất vả.
Cả nhà đều mong đợi đứa trẻ chào đời, và ngày ấy cũng đến.
Sang năm sau, đủ chín tháng mười ngày, Thiên Phi trở dạ sinh nở tốt đẹp, được một đứa con gái kháu khỉnh.
Chồng nàng trong lúc nàng sinh nở thì cũng chẳng ở nhà xem nàng mà đi chơi , còn mẹ chồng khi biết được nàng sinh con gái thì lại trở mặt , khuôn mặt nhăn nhó mà buông một câu "con trai là con của nhà, con gái là con người ta.
Đẻ được đứa con gái thì cũng chỉ đi gả cho người ta chứ làm được gì?".
Bà nói xong liền bỏ đi mất, để lại Thiên Phi và đứa con mới sinh nằm trong buồng trơ trọi.
Nhưng dường như Thiên Phi đã quá quen với những chuyện như vậy, nàng lại nhẫn nhịn không nói gì.
Nàng cảm thấy hạnh phúc vì mình đã có một đứa con, đó là bản năng làm mẹ.
Đứa bé dễ thương đáng yêu , mở miệng bú sữa mẹ, cảm nhận dòng sữa của người mẹ nuôi sống trẻ thơ khiến đứa trẻ vui mừng, mà người mẹ cũng cảm thấy được an ủi.
Tình cảm mẹ con cũng từ đó càng ngày càng sâu đậm.
Huyền Bình trở về, nghe nói vợ đẻ, hắn bước vào trong nhìn đứa con gái của mình.
Biết là con gái, hắn ta cũng không quan tâm gì lắm, chỉ khẽ cười và nói.- " phu nhân, sinh nở có vất vả không ?"Một câu hỏi han cho có như vậy cũng làm cho Thiên Phi được an ủi phần nào.
Nàng mỉm cười nhìn hắn .- "phu quân, con mình vẫn chưa được đặt tên.
Chàng đặt tên cho con đi"Huyền Bình dường như không hứng thú, nó phẩy tay một cái mà lắc đầu.- "chỉ là con gái, đặt tên không quan trọng.
Thôi thì nàng cứ tự đặt tên cho nó đi "Nói xong đứng dậy quay lưng đi khỏi.
Thiên Phi bị sốc thật sự, sao có thể như thế chứ ? Cái gã này đúng là một thằng con nít thật sự, cả con của mình cũng không muốn đặt tên sao? Chỉ vì nó là một đứa con gái à ? Trái tim Thiên Phi nghẹn lại, nàng cảm thấy nàng là một hạt mưa rơi đúng vào một cái giếng, mà là một cái giếng bẩn nhất rồi.
Nhưng biết làm sao bây giờ , đành phải ngậm ngùi chấp nhận.
Thời phong kiến khắt khe với phụ nữ rất nhiều , không chấp nhận thì cũng chẳng làm được gì.
Trong lúc đau buồn ấy, nàng cúi xuống nhìn đứa con gái của mình vẫn đang say mê bú sữa mẹ.
Bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của em bé nhẹ vươn lên chạm vào bầu vú ấy, khiến nàng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Nàng mỉm cười nhìn con mình, trái tim như được đứa trẻ ấy xoa dịu đi.
Thiên Phi nhắm khẽ đôi mắt xinh đẹp, cảm nhận sự kết nối linh hồn của tình mẫu tử.
Thiên Phi mở đôi mắt , nàng nhìn vào sinh mệnh mình mới đẻ ra mà dịu dàng nói.- " con yêu, tên của con sẽ là Ngọc Thúy.
Bởi con là ngọc quý của mẹ, là báu vật của cuộc đời mẹ.
Mẹ yêu con nhiều lắm..."Đứa trẻ ấy mới sinh ra, vẫn chưa hiểu gì.
Sinh mệnh bé nhỏ không biết em đã đem lại cho mẹ một niềm an ủi rất lớn.
Huyền Ngọc Thúy , một cái tên rất đẹp cho một đứa bé gái.
Người ta nói "ao sâu lợn nái không bằng con gái đầu lòng".
Đứa trẻ này có lẽ sau này sẽ giúp mẹ nó được rất nhiều.Theo thời gian, Huyền Ngọc Thúy lớn dần.
Em biết lật rồi biết bò , và rồi biết đi biết nói.
Cuộc sống hai mẹ con không vì thế mà tốt đẹp hơn.
Thiên Phi sau khi sinh nở con gái thì vẫn phải trở về cuộc sống vất vả trước kia , làm đủ mọi việc trong nhà.
Nàng nhiều lúc một tay bế con, một tay quét sân.
Có lúc một tay ôm con cho con bú, một tay nấu nướng, không mấy khi được ngơi.
Đứa trẻ nằm trên vòng tay mẹ, nhiều khi cũng ngơ ngác khi thấy những giọt mồ hôi của mẹ chảy ra.
Thiên Phi phải làm quá nhiều công việc vất vả, đứa bé dường như cũng hiểu được nỗi vất vả của mẹ mình.
Thiên Phi từ lúc cưới chồng năm đầu tiên còn về thăm cha được ba lần, là vào sinh thần cha , ngày giỗ của mẹ ,và năm mới.
Đến khi sinh con gái xong chỉ được về nhà hai lần là ngày giỗ mẹ và ngày năm mới.
Đến năm thứ ba