Thiên Phi và Ngọc Thúy đang ở trong nhà kho, vết đau trên người nàng vẫn còn đau lắm.
Trời thì đã về chiều, hai mẹ con đều rất đói, nhưng làm được gì đây? Người mẹ chồng kia thậm chí còn không bưng cơm vô cho nàng.
Ở trong các trại tù , những tù nhân có phạm tội thế nào thì đến bữa cơm vẫn phải mang cơm cho họ , đó là nhân đạo.
Xem ra người mẹ chồng này còn chẳng có chút nhân đạo nào.
Hai mẹ con vẫn đang ở đó, bất ngờ bà mẹ chồng gian ác mở cửa đi vào.
Ngọc Thúy vừa thấy bà nội bước vô thì sợ hãi chạy tới ôm chầm lấy mẹ mình, sợ mẹ mình bị đánh nữa.
Thiên Phi thì chỉ cười nhạt , chẳng có chút cảm xúc gì.
Bà mẹ chồng bước lại trước mặt Thiên Phi, chỉ mặt Thiên Phi mà hỏi .- "từ sáng giờ , ngươi ở trong đây đã biết sám hối chưa ? Ngươi đã nhận ra cái sai của mình chưa?"Thiên Phi lại nhếch mép cười nhạt, nàng chẳng buồn nói.
Bao năm qua nàng nhẫn nhịn mọi thứ, nhưng việc lôi cả gia tộc họ Vũ ra chửi là điều nàng không thể chấp nhận được, đó mới là nguyên nhân dẫn đến sự phản kháng của nàng.
Bà mẹ chồng nhìn đứa con dâu của mình, nó vẫn không thèm đáp lại lời bà.
Nếu như lúc sáng thì bà đã trợn trừng mắt mắng chửi chấn động đất trời rồi.
Nhưng bây giờ bà không chửi nữa, bởi bên ngoài còn một đống công việc chưa ai làm.
Bà xuống nước, bắt đầu kể lễ công ơn.- " con dâu , con không hiểu cho tấm lòng của mẹ.
Mẹ làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con, muốn con nhìn nhận cái sai của mình để mà sửa chữa thôi.
Ta đánh con, ta là mẹ chồng thì cũng giống như mẹ ruột của con vậy.
Trái tim ta đau xót lắm, chứ có phải là sung sướng gì đâu? Tại sao con không chịu hiểu cho ta?"Thiên Phi nghe vậy thì trong lòng khinh bỉ , nàng khẽ nhắc người, các vết đau trên người nàng vẫn còn đang đau đớn.
Đây gọi là "thương cho voi cho vọt" đó ư? Quả thật là nhảm nhí , hết sức nhảm nhí.
Bà ta vào đây là có âm mưu gì đó , chứ chẳng tốt đẹp gì.
Nàng vẫn cứ im lặng, chán chẳng buồn nói.
Bà mẹ chồng múa mỏ bốc phét một hồi không thấy con dâu mình nói gì , liền hừ một tiếng mà ra lệnh.- " được rồi.
Con bế Thúy nhi vào trong nhà ăn cơm đi, rồi tắm rửa.
Hôm nay cho nghỉ ngơi không phải làm việc gì hết, mai làm cũng được.
Ăn cơm xong rồi tới gặp ta"Nói xong quay lưng đi mất.
Hôm nay không phải làm việc ,nhưng ngày mai lại phải làm bù.
Tưởng thế nào, hóa ra vẫn như vậy, cũng chẳng làm thay cho nàng được chút gì.
Thiên Phi nhếch mép cười khinh bỉ, nhưng con nàng thì không hiểu chuyện.
Ngọc Thúy ngây thơ, nghe vậy thì mừng rỡ chạy tới ôm mẹ , vui vẻ nói.- " mẹ ơi ,mẹ ơi.
Bà nội tha tội cho mẹ rồi, bà nội không đánh mẹ nữa"Em vui mừng ôm mẹ vào lòng, trái tim rạng ngời hạnh phúc.
Nghe lời nói ngây thơ của con, Thiên Phi ôm con gái của mình.
Nàng mỉm cười, nụ cười lạnh nhạt.
Bà ta tha tội cho nàng ư? Nàng có tội gì mà phải tha chứ? Nàng chung quy chẳng có tội gì.
Đứa trẻ này không hiểu chuyện, nhưng cũng chẳng sao cả , bây giờ hai mẹ con được bình yên là tốt rồi.
Nàng vươn người đứng dậy, các vết đau khiến nàng đi đứng khó khăn.
Nàng nắm tay Thúy nhi mà bảo.- " được rồi ,con yêu.
Chúng ta vào nhà , mẹ nấu gì cho con ăn nhé "Ngọc Thúy đang rất đói, nghe mẹ nói vậy thì vui mừng, lúc này mới cảm nhận cái bụng nói cồn cào của mình.
Em nở một nụ cười rất là hạnh phúc.
Hai mẹ con dắt tay vào trong nhà, đứa trẻ 3 tuổi ấy bước theo mẹ.
Em có lẽ cũng hiểu rằng mẹ đang rất đau , không thể bế em được nữa, nên em vui vẻ đi theo mẹ.
Thiên Phi dắt Ngọc Thúy ra khỏi cánh cửa nhà kho , cái căn nhà đó bình thường để chứa củi , và mới vừa nãy thôi nó đã trở thành một cái nhà tù giam giữ hai mẹ con.
Nàng bước ra khỏi nhà kho cũng như bước khỏi nhà tù, ánh sáng bên ngoài rực rỡ chiếu xuống khuôn mặt hai mẹ con, chiếu vào bóng người đã bị nhốt trong bóng tối.
Họ một thoáng choáng ngợp bởi ánh sáng ấy, Thiên Phi trong khoảnh khắc đó đã cảm nhận sự tự do.
Thiên Phi từ nhỏ đã mơ ước chống lại vận mệnh của mình, một mình dám bỏ lên trấn học nghề y suốt 10 năm, và có lẽ cũng đã quá quen với cuộc sống tự chủ.
Nàng không như những người phụ nữ khác, bắt buộc phải ở trong một cái gia đình nào đó để hoàn thành trách nhiệm của một người vợ , người con dâu.
Cái nàng muốn là đem lại hạnh phúc cho con gái nàng, cái nàng muốn là được sống một cuộc sống tự do theo ước mơ của mình, đeo đuổi khát vọng của mình.
Nàng khẽ mỉm cười.
Phải rồi, khát vọng của nàng, khát vọng trở thành một đại phu để cứu giúp những người phụ nữ khác gặp tai nạn, để không ai giống như mẹ của nàng.
Cái khát vọng ấy nàng phải bỏ dở chỉ vì muốn cha mình có thể yên tâm cưới vợ mà sinh hài tử nối dõi tông đường.
Để cha nàng vui lòng nên nàng đã xuất giá tòng phu.
Bây giờ thì cha nàng cũng đã có vợ rồi , nàng không cần thiết phải ở đây làm dâu nữa.
Có thể ông ấy sẽ không vui nếu nàng bỏ về và sống cuộc sống không chồng, nhưng đây là lựa chọn của nàng mà nàng biết mình không hối tiếc.
Trong lòng nàng cảm thấy rạo rực lắm, khi nàng vừa mới suy nghĩ về khát vọng tiếp tục hành nghề y của mình sẽ được tiếp tục.
Có người nói sự sống nảy sinh từ cái chết.
Khi nàng xuất giá theo chồng là phải chịu sự quản lý của chồng , đồng nghĩa với việc phải bỏ nghề y của mình, bỏ đi khát vọng của mình mà sống cuộc đời của người khác.
Bây giờ nếu nàng trở về, chấm dứt với cái gia đình này, nàng sẽ tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.
Phải , theo đuổi khát vọng của mình, khát vọng của một vị đại phu.
Một nàng dâu chết đi sẽ mở đường cho một vị đại phu tái sinh, một vị đại phu mà người ta khen là y đức vẹn toàn , hết