Huyền phu nhân vẫn quỳ đó, hướng về phía chủ quán ngơ ngác mà hỏi.- "tình nghĩa hàng xóm láng giềng giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ cái làng này không ai có thể cho tôi được một công việc tay chân, không ai có thể tạo điều kiện để tôi làm việc nuôi con tôi những giây phút cuối đời được hay sao?"Khuôn mặt ngơ ngác của bà với những câu hỏi cũng ngơ ngác không kém.
Chủ quán nhìn bà, ông ta thở dài lắc đầu.- " nếu như là Thiên Phi cô nương thì người ta sẵn sàng nhận , bởi Thiên Phi cô nương là một cô gái tốt đẹp, siêng năng, cần mẫn, hiếu thuận đủ đường.
Cả làng này ai cũng yêu mến Thiên Phi cô nương.
Vì vậy mà nói , nếu cô ấy gặp hoạn nạn còn có người bưng cơm ra tận nơi cho cô ấy ăn, nhiều người sẵn sàng đón nhận cô ấy về nhà để chăm sóc.
Còn bà , bà nhìn lại bà đi.
Miệng mồm chanh chua đanh đá, coi người khác, nhìn người ta bằng nửa con mắt.
Cái làng này có ai ưa nhà bà đâu? Bọn họ nhìn bà họ đã ghét rồi, thì đừng nói đến việc nhận bà vào ở trong nhà."Huyền phu nhân lại càng ngơ ngác, không hiểu chủ quán đang nói điều gì.
Xưa nay bà luôn tự cho bà là một người đàn bà tốt, một người mẹ chồng mẫu mực, và là một người mẹ yêu con.
Bà nghĩ rằng hàng xóm láng giềng sẽ kính trọng và yêu mến bà lắm, nhưng sao bây giờ mọi chuyện lại khác xa hoàn toàn thế này ? Thực ra cũng đơn giản, đây chính là bản chất của con người.
Có mấy ai trong chúng ta tự cho mình xấu đâu? Ai trên đời này cũng tự cho mình tốt đẹp, tự cho mình là một người con hiếu thảo, tự cho mình là một người mẹ tốt đẹp, một người cha hoàn hảo, và một người chồng, người vợ tuyệt vời.
Đó chính là triệu chứng ảo tưởng bản thân của con người.
trong cuốn sách đắc nhân tâm của một hiền giả người Mỹ cũng có nói qua về vấn đề này.
Ông ta đã tới một nhà tù khét tiếng nhất nước Mỹ, nơi tập trung những tên ác nhân tàn bạo nhất để phỏng vấn.
Và cuộc khảo sát của ông đem lại điều bất ngờ.
Những tên ác nhân ấy đa phần đều tự cho mình là người tốt, có nhiều tên còn nghĩ rằng người tốt đẹp như hắn thì không bao giờ nên ở tù mới đúng, và luật pháp đã xử oan.
Điều này đã thể hiện lên một bản chất thật sự của nhân loại , sự ảo tưởng về bản thân mình, hay còn biết được cái cái tên là "hào quang nhân vật chính".
Trong chúng ta, ai cũng là nhân vật chính trong chính cuộc đời của mình.
Dù bà mẹ chồng có đuổi Thiên Phi ra khỏi nhà , nhưng đứng dưới góc độ của bà là nhân vật chính, thì đứa con dâu kia là thứ trắc nết lăng loàn.
Nếu là người mẹ chồng khác, người ta đã bỏ Thiên Phi vào rọ heo và thả trôi sông rồi.
Còn bà, vì bà nhân đức nên chỉ đuổi Thiên Phi đi, đó chính là sự nhân đức của bà.
Cái triệu chứng hào quang nhân vật chính này là một căn bệnh khủng khiếp, người mắc bệnh tự ảo tưởng mình tài giỏi, luôn tìm một lý do nào đó để ca tụng bản thân mình và đổ hết tội lỗi cho người khác.
Người cao quý luôn luôn nhìn nhận lỗi lầm của mình để sửa đổi, kẻ thấp hèn luôn đổ thừa cho người khác để bản thân mình đúng.
Cuộc sống từ lúc nhân loại hình thành đến giờ, cái đạo lý ấy vẫn luôn tồn tại.
Huyền phu nhân đến giờ phút này nghe những lời chói tai đó mà vẫn còn đang ngơ ngác, không tin vào những gì mình mới được nghe.
Không lẽ bà thực sự xấu như vậy ư? Thế nhưng bà không có nhiều thời gian để ngơ ngác, chủ quán nhìn mặt bà mà nói.- " cho bà rửa chén ư? Ta cũng không có cái hứng thú đấy.
Bây giờ bà ăn cơm thì phải trả tiền, không có tiền thì cởi bộ đồ của mình ra trả cho ta"Huyền phu nhân lại một lần nữa ngơ ngác, không phải cho bà rửa chén trả nợ thì tốt hơn sao ? Chẳng lẽ lại là cạn tào ráo máng đến mức lột quần áo của bà, để bà không có đồ mặc à? Điều này có tàn nhẫn lắm không? Trong lúc còn đang ngơ ngác, thế nhưng chủ quán có lẽ cũng không đến độ tàn nhẫn.
Ông bước vô trong nhà lấy ra một bộ quần áo cũ mà quăng tới trước mặt bà ta, nhìn bà ta mà nói.- "bộ quần áo bà đang mặc có vẻ cũng có giá trị.
Bà vào trong nhà thay lấy bộ quần áo cũ này, để bộ quần áo của bà cho vợ ta mặc, như vậy để trừ tiền cơm là được rồi.
Ta còn cho bà thêm hai suất cơm để bà cùng con trai bà ăn khuya cho đỡ mệt"Nói xong hất hàm vào trong.
Huyền phu nhân lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, đành lủi thủi vô trong.
Rất nhanh chóng đã mặc bộ đồ cũ ấy mà đưa bộ đồ của mình cho người chủ quán cơm.
Ông ta không một chút thương xót, xua tay mà nói.- " hai mẹ con bà sống ác độc, bây giờ bị trời phạt rồi.
Bà đừng có than trách gì nữa, đi đi và đừng bao giờ vào quán cơm của ta một lần nào nữa.
Ta không chứa chấp mẹ con bà."Vừa nói vừa đưa hai suất cơm chuẩn bị sẵn cho Huyền phu nhân cầm lấy.
Khi đã lâm vào đường cùng không có gì trong tay , con người ta mới nhìn thấy được bản chất thật sự của vấn đề.
Mọi thứ đều sẽ hiện rõ ra một cách tr@n trụi và rõ ràng.
Huyền phu nhân bây giờ mới nghe được những người hàng xóm nói thẳng vào mặt bà là bà độc ác.
Bà ngẫm nghĩ lại cuộc đời của mình, ngẫm nghĩ lại những gì mình đối xử với Thiên Phi.
Bây giờ với địa vị khác, chạm đáy xã hội mới có cách nhìn khác đi.
Bà nhớ rằng