Huyền phu nhân vừa phát hiện ra ông thông gia cũ thì đã hoảng sợ , vội nắm tay đứa con của mình kéo vô trong hốc, núp sau vách quán cơm một cách bí mật.
Chủ quán cơm không biết mà Vũ gia chủ đi ngang qua cũng không nhận ra, ông ấy đi vào quán cơm.
Chủ quán bước ra tính hỏi thăm rằng ông ăn gì, nhưng Vũ gia chủ đã hỏi trước, hướng chủ quán cơm mà nói.- " ông chủ , cho tôi hỏi một chút.
Tôi là người họ Vũ ở làng Tây, có đứa con gái tên Vũ Thiên Phi đã gả cho nhà họ Huyền làm dâu được 4 năm nay..."Vũ gia chủ vừa nói tới đây, khuôn mặt của chú quán cơm đã thay đổi, vui vẻ nói.- " Ồ...!thì ra là thân phụ của Vũ Thiên Phi cô nương.
Mời ông ngồi, mời ông ngồi..."Nói xong niềm nở kéo ghế mời khách, thái độ khác hẳn đối với nhà họ Huyền kia.
Huyền phu nhân núp bên cạnh lén nhìn sang thấy hết, mà Vũ gia chủ lúc này cũng ngồi xuống theo lời mời.
Chủ quán cơm nhìn Vũ gia chủ mà hỏi tiếp.- " Vũ tiên sinh, xin hỏi Thiên Phi cô nương về nhà có ổn không? Dạo này cuộc sống có tốt không, có gặp khó khăn gì không?"Câu hỏi của chủ quán cơm vừa dứt, Vũ gia chủ đã ngơ ngác nhìn sang.
Ông tròn xoe mắt mà nói.- " hôm nay có một người từ làng Đông sang làng Tây, người đó nói rằng con gái tôi bị gia đình chồng đuổi ra khỏi nhà cùng với đứa cháu ngoại 3 tuổi.
Tôi hoảng sợ quá, vội vã chạy sang đây hỏi thăm tin tức.
Nhưng khi vừa tới nhà họ Huyền thì không thấy ai cả, nhà đã bị phong tỏa, bên trong chẳng có ai.
Tôi lo lắng vô cùng vội chạy ra đây hỏi thử, không biết ông chủ có biết tin tức gì, xin nói cho tôi biết với , tôi lo lắng lắm"Lời nói ra đầy đau khổ của một người cha với khuôn mặt đau đớn vì con gái của mình bị phụ bạc, ông nhăn nhó đau khổ nhìn chủ quán cơm mong chờ một câu trả lời.
Chủ quán cơm lúc này cũng ngơ ngác, mà cả họ Huyền ngoài kia cũng giật mình.
Thiên Phi cô nương không về nhà, có nghĩa là mất tích nửa tháng nay rồi sao? Rốt cuộc Hai mẹ con đã đi đâu? Một người mẹ bế theo một đứa trẻ 3 tuổi thì có thể làm được gì chứ? Khuôn mặt Vũ gia chủ đã tái đi, mà bà Huyền phu nhân kia cũng tái không kém, đều kinh hãi.
Chủ quán cơm cũng lo lắng, ngập ngừng nói.- " chuyện này sao có thể chứ? Đúng là cách đây gần nửa tháng ,Thiên Phi cô nương có bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà cùng đứa con ba tuổi của cô ấy, nhưng tại sao đến giờ vẫn chưa về nhà? Vậy chuyện gì đã xảy ra?"Một câu hỏi lớn không lời đáp, nhưng câu hỏi ấy khiến tất cả đều lo lắng.
Vũ gia chủ run rẩy.
Vậy là gần nửa tháng qua con của ông đã lang bạt ngoài đường mà không về nhà.
Vậy nàng đã đi đâu? Ông mếu máo, khuôn mặt khắc khổ của một người cha, nhìn chủ quán cơm mà nói.- " tôi nghe nói con gái tôi trắc nết lăng loàn, chữa hoang mà bị đuổi ra khỏi nhà.
Tôi khẳng định tuyệt đối không có chuyện này.
Thiên Phi là một đứa con gái tốt, không bao giờ làm những chuyện bậy bạ như vậy..."Vũ gia chủ đang đau khổ thanh minh cho con gái mình, nhưng ông chưa kịp nói xong chủ quán cơm đã cắt lời.- " đương nhiên là như vậy, Thiên Phi cô nương là một cô gái tốt, cả cái làng Đông này ai cũng yêu quý cô ấy.
Chỉ có mẹ con họ Huyền ngu si kia mới đuổi cô ấy đi mà thôi.
Cái gì mà trắc nết lăng loàn chứ? Cô ấy làm dâu thức khuya dậy sớm, vất vả cả ngày.
Giả như có mà có ý định bậy bạ , thì cũng không có thời gian để mà bậy bạ được.
Rõ ràng là vu oan giá họa để đuổi con dâu đi nhằm rước về người mới, là có trăng quên đèn mơ mộng trèo cao mà phụ bạc vợ hiền dâu thảo.
Cả làng này ai cũng biết điều đó, xin Vũ tiên sinh yên tâm"Lời nói này không khác việc chửi thẳng mặt mẹ con họ Huyền kia là khốn nạn.
Bà ta núp sau bức vách giật mình hoảng hốt, ngẫm lại những lời này hoàn toàn không sai.
Thiên Phi thức khuya dậy sớm thì làm sao mà có thời gian đi ngoại tình chứ ? Cái gọi là trắc nết lăng loàn mà bà nói chính là cái thời gian mà Thiên Phi đi làm đại phu chữa bệnh cho người khác.
Giây phút trắng tay rồi bà mới ngẫm lại, việc làm đại phu là một chuyện hết sức tốt đẹp.
Cái nghề đại phu cũng là nghề cao quý chữa bệnh cứu người , sao có thể gọi là trắc nết lăng loàn? Chẳng qua vì lúc ấy tham lam tiền nhà họ Cổ nên muốn tìm cớ đuổi mẹ con theo Thiên Phi đi, để nhanh chóng đặt một chân vào gia đình giàu có trên trấn.
Thật nực cười, bà đã tự tay đuổi đi một đứa con dâu mà cả cái làng này ai cũng yêu mến, đuổi đi cháu nội huyết thống của mình để rước về một con hổ dữ, ăn nát cả gia tài mình.
Người ta gọi cái này là trời phạt thì không đúng.
Trời không hề phạt, mà tất cả những gì bà đang phải nhận đều là tự tay bà gây ra , tự tay bà làm và phải chịu hậu quả.
Chẳng có ai phạt bà ở đây hết, tự mình ngu thì tự mình chịu thôi.
Bà ta lại lén lút nhìn vô trong , Vũ gia chủ lúc này nghe chủ quán cơm nói vậy thì ứa nước mắt mà thút thít kể lễ .- "con gái tôi đúng là có thời gian ở trên trấn làm đại phu chữa bệnh cứu người, nhưng nó chữa bệnh đa phần đều là phụ nữ , giúp được biết bao nhiêu người , công đức vô lượng.
Vậy tại sao lại phải chịu hoàn cảnh thảm thương thế này? Rốt cuộc thì nó đã đi đâu , sao không về nhà? Hu hu hu hu hu"Tiếng khóc đau khổ của một người cha càng khiến cho Huyền phu nhân cảm thấy xấu hổ.
Bà là một người mẹ, bà yêu thương con trai mình, bảo vệ con trai mình, vì bà đẻ ra nó.
Nhưng con dâu thì bà đâu có đẻ ra mà thương