Kể từ ngày ấy cái ngày mà họ Huyền bị lột s@ch toàn bộ tài sản, không những trắng tay còn âm nợ , phải đi lang thang đúng một năm rồi.
Cuộc sống của hai mẹ con họ Huyền tuy rằng bị người ta xua đuổi nhưng vẫn có thể sống được, và có vẻ như đã quá quen với cuộc sống lang thang khổ nhục.
Đêm nay bà ta đi xin ăn được được một đống xương gà thừa , lựa những miếng xương ngon nhất mang về cho đứa con 25 tuổi của mình.
Tối nay là ngày rằm , trăng tròn chiếu sáng vạn vật khiến bước đường đi của bà mẹ trong đêm cũng trở nên dễ dàng hơn.
Ánh trăng chiếu rọi xuống con đường làng quê , ánh sáng dịu nhẹ của trăng tròn rọi vào một người phụ nữ 40 tuổi giữa làng quê thanh bình.
Bà ôm gói xương gà trong tay, cô đơn đi giữa làng quê, nhìn vào cảm giác thật lạc lõng.
Bà ta hướng về cái miếu hoang , nơi mà trong đó còn ánh lửa lập lòe của đống lửa bà nhóm.
Ở trong đó có đứa con trai đang ngủ của bà, nó thấy những cái xương gà này chắc nó sẽ vui lắm.
Nghĩ đến việc đứa con ấy trưng bộ mặt ngây thơ mà vỗ tay mừng rỡ đón mẹ mang xương gà trở về, khiến cho người mẹ vô thức nở nụ cười hạnh phúc.
Dù trong hoàn cảnh nào, hạnh phúc vẫn có thể le lói, vẫn có thể được tạo ra.
Huyền phu nhân đã tới miếu hoang, tính đi vô thì bất chợt phát hiện trước cửa miếu có một bóng hình đứng chặn lại.
Bà ngạc nhiên không hiểu, ai lại tới đây lúc này? Bà ngơ ngác nhìn thì có tiếng nói phát ra.- " chào mụ kia, chúng ta lại gặp lại nhau rồi"Bà mẹ nghe vậy ngạc nhiên, nhìn kỹ lại thì thấy trước mặt bà là một nam nhân trong bộ thư sinh màu trắng với mái tóc bạc trắng.
Kiểu trang phục này, và mái tóc này đã để lại ấn tượng lớn cho bà.
Bà nhanh chóng nhận ra đây chính là nam nhân ngày hôm trước đã cho bà ăn bánh bao, bà vui vẻ nói.- " vị công tử này, sao lại ở đây giờ này? Công tử có chuyện gì sao? Không lẽ có việc gì muốn ta giúp đỡ?"Vân Phong trừng mắt nhìn bà , ánh mắt phản phất sự phẫn nộ mà nói .- "giúp đỡ? Người thì có thể giúp đỡ được gì ta?"Lời nói hằn học khiến cho bất cứ người nào cũng hiểu rằng đối phương không có một chút thiện cảm với mình.
Bà giật mình lùi lại , ôm gói xương gà trên tay ,run rẩy.
Không lẽ là ai đó tới để gây hại cho mẹ con bà? Nam nhân ấy gằn giọng hỏi.- " bà có biết ta là ai không?"Đây là một câu hỏi vô duyên.
Huyền phu nhân ngạc nhiên, biết là biết thế nào được? Một người khách phương xa tới thì làm sao mà biết được là ai? Bà vội cúi đầu nói.- "thưa công tử, người là vị khách đã hào phóng cho mẹ con ta bánh bao ngày hôm qua.
Mẹ con ta vô cùng biết ơn, xin đội ơn công tử đã thương xót.."- "câm mồm, im mồm ngay cho ta..." một tiếng gầm lên khiến bà khựng lại , giật mình không nói tiếp được nữa.
Nam nhân tóc trắng bước lại trừng mắt nhìn bà .- "để ta nói cho ngươi biết.
Ta là người do Thiên Phi nhờ vả tới đây, tìm hai mẹ con các ngươi có chút chuyện cần nói."Là Thiên Phi sao ? Người này nói Thiên Phi nhờ vả hắn tới đây , có nghĩa là hắn biết tung tích của Thiên Phi.
Huyền phu nhân nghe vậy thì mừng vỡ, vội vàng hướng nam nhân ấy cúi đầu mà nói.- " thưa công tử, nếu như công tử biết tung tích của con dâu ta, xin hãy nói cho ta biết để ta đi đón nó về.
Ta đã biết rằng mình sai , mình có lỗi với nó rất nhiều.
Nay muốn đón nó về để có thể bù đắp lại những tội lỗi của mình đã gây ra, mong công tử thành toàn"Bà mẹ chồng đã ân hận rất nhiều trong suốt quãng thời gian vừa qua , luôn luôn mong rằng mình có cơ hội để chuộc lại lỗi lầm, bù đắp cho đứa con dâu tội nghiệp.
Lời nói của bà mẹ chồng nói ra , ánh mắt mừng rỡ vì có cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình trước kia.
Thế nhưng nam nhân kia lại cảm thấy buồn cười , mỉa mai mà hỏi .- "bù đắp lại ư? Đi đón con dâu về ư? Các người nhìn lại bản thân mình đi ,các ngươi có cái gì để mà bù đắp cho người ta? Các ngươi đón người ta về để bù đắp hay là để nàng ta lại phải còng lưng ra làm việc nuôi hai mẹ con ngươi ? Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao?"Người đàn bà giật mình lùi lại.
Không sai, những lời nam nhân kia nói hoàn toàn đúng.
Hai mẹ con bà bây giờ chỉ là gánh nặng, lấy cái gì để bù đắp cho người ta.
Thậm chí cả một căn nhà để ở cũng không có, thì làm gì mà bù đắp được? Bà câm lặng không nói được gì cả, lúc này nam nhân tóc trắng kia lại bước tới sát người đàn bà ấy mà trừng mắt.- "Thiên Phi bây giờ đã là nữ nhân của ta, là người vợ của ta.
Các ngươi lại muốn đòi Thiên Phi ư ? Nàng chỉ là một đôi giày mà các ngươi đã đeo cũ và coi thường vứt đi.
Bây giờ ta lượm về, xem nàng như báu vật và chăm sóc yêu thương nàng, các ngươi lại muốn ta cho các ngươi đón nàng về để các ngươi chuộc lại tội lỗi ư? Nói như vậy mà các ngươi cũng nói được, nói như vậy là các ngươi đang xúc phạm trí tuệ của ta"Vạn Vân Phong hằn học, ánh mắt trừng lên tức giận.
Người mẹ càng nghe càng thấu hiểu vấn đề, giật mình hoảng sợ.
Bà biết trước đây bà đã quá tàn nhẫn với Thiên Phi , gây ra nhiều tội lỗi.
Vậy người đàn ông này có vẻ như không phải tới đây để báo tin về tung tích con