Nguyệt Hằng ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp trai đang quỳ trước mặt của mình mà không hiểu người đàn ông đấy đang nghĩ gì.
Nàng sững sờ bất động, đang tự hỏi mình tỉnh hay mơ.
Người đàn ông ấy lại nâng bàn tay của nàng lên, hôn lên bàn tay ấy, dịu dàng nói.- " ta sẽ nói lại lần nữa.
Hằng nhi, làm vợ ta nhé.
Ta sẽ nuôi em, nuôi tất cả những đứa trẻ.
Em sẽ là vợ ta , và những đứa trẻ ấy sẽ là những đứa em của ta.
Ta sẽ nuôi tất cả lớn khôn, chăm sóc tất cả.
Theo ta, làm vợ của ta, em sẽ không còn phải vất vả nữa đâu , hãy làm vợ của ta đi."Nguyệt Hằng nghe rõ từng câu từng chữ, những điều này không phải là đã xảy ra trong giấc mơ của nàng ư? Nhiều lần chìm trong giấc mộng, nàng cũng như nhiều thiếu nữ khác đã mơ về một "bạch mã hoàng tử".
Cho đến khi đại nạn kéo tới, dìm nàng xuống bùn đen ô nhục, nàng vẫn nằm mơ.
Thế nhưng mơ và thực tại rất khác nhau, và có phải là nàng đang nằm mơ, có phải những gì đang diễn ra đều là giả dối? Nàng không hiểu, không hiểu gì cả.
Khuôn mặt nàng lúc này bối rối , nàng quay đi chỗ khác để tránh cái ánh nhìn ấy.
Nhưng khuôn mặt vừa đi đã bị tay hắn kéo về, bàn tay đặt nhẹ lên má nàng, hướng khuôn mặt nàng về phía mình.
Nàng nhìn vào mặt hắn, cảm nhận ánh mắt dịu dàng của hắn, và nghe hắn nói tiếp .- "làm vợ anh nhé..."Vẫn câu nói đấy , nghe sao ngọt ngào quá , nhưng Hằng nhi đâu có dám tin.
Nàng nhìn hắn, khuôn mặt mếu máo.- " công tử, người đừng có bốc đồng như vậy, người có biết tiểu nữ làm việc gì bên trong trấn không?"Nguyệt Hằng sợ, sợ cái công việc của mình, sợ rằng mình sẽ mãi không thoát ra được.
Đã từ lâu rồi, nàng không còn dám tin vào việc mình được một người đàn ông yêu thương và cưới nàng làm vợ.
Vạn Vân Phong mỉm cười, một nụ cười thật dịu dàng.
Hắn lại nâng bàn tay nàng lên, hôn cái nữa mà nói.- " ta biết, ta biết hết.
Ta đã dành cả một buổi chiều để đi hỏi thăm trong trấn này, hỏi tường tận mọi chuyện.
Ta đã biết, biết hết mọi công việc mà nàng làm"Khuôn mặt Hằng nhi lại trở nên rất là bối rối , nếu đã biết việc của nàng làm thì tại sao lại còn ngỏ lời cầu hôn chứ? Nàng ứa nước mắt, ngập ngừng hỏi.- "nếu...!Nếu đã biết việc của tiểu nữ làm là gì, sao người còn..."Nàng nói tới đây, ngưng lại không dám nói nữa , sợ rằng mình sẽ tỉnh giấc mộng.
Vạn Vân Phong với câu hỏi ấy thì đã trả lời nàng bằng một nụ cười dịu dàng, ánh mắt yêu thương, nhẹ gật đầu.- "ta biết , nhưng ta vẫn ngỏ lời cưới em.
Ta không quá quan trọng chuyện trinh tiết, thứ ta quan trọng chính là linh hồn.
Hỡi mỹ nhân, em có biết không, em sở hữu một linh hồn tuyệt vời nhất , đẹp nhất khiến anh mê đắm.
Làm vợ ta nhé, Hằng nhi của ta.
Ta sẽ yêu thương em, chăm sóc em, và cả những đứa trẻ.
Chúng ta sẽ bên nhau suốt cả cuộc đời này"Ngọt ngào và dịu êm, chân tình và lãng mạn, lại một lần nữa hắn nâng bàn tay của Hằng nhi lên hôn nhẹ vào đó, thể hiện tình yêu thương dạt dào của mình.
Hằng nhi bật khóc, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt nàng.
Đây có phải là sự thật không , hay chỉ là một giấc mơ trong một lúc hoang tưởng của một người thiếu nữ tuổi 15.
Nàng bật khóc nức nở, giọng nói không liền mạch, nức nở trong tiếng khóc nghẹn ngào.- " em...!em...!chỉ là một con đ*..."Vạn Vân Phong nghe vậy lập tức trừng mắt, hắn phất mạnh tay mà nói.- "Vậy thì đừng làm đ* nữa, về nhà làm vợ anh đi...!Cho dù em có làm đ* đi chăng nữa, thì đó cũng đã là quá khứ rồi.
Chúng ta hãy tiến tới hiện tại và tương lai , cùng nhau đắp xây hạnh phúc.
Hằng nhi của ta, đừng đi làm nữa, về nhà với anh.
Chúng mình sẽ trồng rau và nuôi dê, nuôi thêm ít gà.
Nương rẫy vẫn còn đó, chúng ta sẽ cùng nhau canh tác và sống hạnh phúc bên nhau, có được không?"Nguyệt Hằng càng lúc càng nức nở , nước mắt chảy ra ròng ròng, nhưng không phải là nước mắt đau khổ.
Nàng đang khóc, là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Như vẫn còn chưa tin được vào những gì mình mới nghe, trong dòng nước mắt như mưa ấy, nàng lại nức nở nói .- "em...chỉ là một kẻ dơ bẩn...!với cơ thể tàn tạ hôi thối , làm sao xứng đáng với người?"Lời nói chưa dứt , Vân Phong đã xua tay, hắn trừng mắt nói .- "không được, không được nói nữa.
Ta không cho phép em nói xấu vợ của ta, ta không cho phép em nói xấu người vợ mà ta yêu thương, em không được nói nữa"Hắn quát vào mặt nàng, nhưng không khiến nàng sợ hãi, dòng nước mắt hạnh phúc của nàng vẫn cứ rơi ra.
Không cho phép nói xấu vợ của hắn ư? Vậy nàng đã là vợ của hắn rồi sao? Nàng đương nhiên không có lý do gì từ chối, chỉ là cảm thấy mình thật không xứng đáng với người ta.
Tâm trạng càng lúc càng bối rối, nhất thời không biết nói gì.
Vạn Vân Phong lúc này hai tay tóm lấy hai bờ vai của nàng, nhìn thẳng vào mắt của nàng mà nói rành rọt.- " Hằng nhi , nghe cho rõ đây.
Ta ra lệnh cho em phải là trở thành vợ ta , ta ra lệnh cho em phải cùng ta đi tiếp cuộc đời này.
Ta không cho phép em từ chối, đây là mệnh lệnh , em có nghe rõ không?"Mệnh lệnh ư, là mệnh lệnh bắt nàng phải tuân theo? Đã phải dùng đến cách này, Nguyệt Hằng sao có thể từ chối được nữa.
Có câu "cung kính không bằng tuân lệnh", Hằng nhi nức nở nghẹn ngào, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống đất , nàng nức nở nói.- "em..
tuân lệnh.
Em sẽ nghe lời chàng, cuộc đời này nguyện đi theo chàng, không bao giờ hối hận"Vân Phong nghe vậy thì mừng rỡ, ôm chầm lấy Nguyệt Hằng vào lòng , mà nàng cũng ôm chầm lấy hắn, hai người ôm nhau cảm nhận giây phút hạnh phúc của hai linh hồn hòa hợp với nhau.
Hắn siết mạnh vòng tay một chút , nhưng không mạnh quá để khiến người phụ nữ ấy đau , mà người phụ nữ cũng cảm thấy cái siết chặt ấm áp từ cơ thể ấy.
Tình thương yêu của người đàn ông ấy như bao bọc lấy cơ thể và cả linh hồn nàng, nàng