Tiểu Hạ trước đòn thứ 81 , chịu trực tiếp một lực mạnh mà té xuống đất, trong mơ hồ cảm thấy đã trải qua một cơn cực khoái mà cong người co giật cơ thể, siết chặt nắm tay.
Ngay sau đó là cảm giác đê mê thoải mái tràn ngập, mặc cơ thể đang té xuống , không còn để ý tại sao té lâu như vậy vẫn chưa tiếp đất.
Đến khi cơ thể nhẹ nhàng chạm đất mơ hồ cũng phải mất một chút thời gian, cảm giác êm ái sau lưng cùng với hương thơm nhẹ nhàng xộc vào trong mũi.
"Đây thực sự là khoái cảm sao?" Tiểu Hạ thoáng nhận thức như vậy mắt lim dim mà đưa hai tay lên, khẽ nũng nịu.- " công tử...!đến lúc làm việc công tử đã hứa rồi, mau đến ôm ta"Lời nói ấy đầy tình ý, dạt dào cảm xúc, nhưng...!không có tiếng trả lời.
Không một tiếng động, mọi thứ im lặng lạ thường.
Tiểu Hạ nhăn nhó, không phải là bị quỵt rồi đó chứ? Lúc này mở mắt ra nhìn, phía trên không phải là trần nhà khách điếm nữa mà là một cái gì đó khác.
Tiểu Hạ giật mình, lập tức bật dậy nhìn xung quanh, càng nhìn càng ngơ ngác.- "đây là nơi nào, tại sao ta lại ở đây?"Trong vô thức thốt lên một câu hỏi mà đương nhiên chẳng có ai trả lời cả.
Không gian yên tĩnh nhưng lại có cảm giác rất sôi động.
Bình tĩnh lại một chút mà ngước lên bầu trời, mặc dù ban đêm nhưng một linh hồn có thể nhìn thấy mọi vật trong bóng tối mà đâu cần ánh sáng, thế nên quan sát thấy bầu trời này trông không giống bầu trời chút nào, rất kỳ lạ, là lần đầu tiên nhìn thấy như vậy.
Tiểu Hạ lại nhìn xung quanh, thấy mình đang ở giữa một cánh đồng hoa đỏ rực đẹp một cách lạ lùng.
Quan sát kỹ một chút thì lại thấy một con sông lớn chảy qua, nước trên sông vàng óng ánh rất là vô lý, có lẽ trên đời đây là lần đầu tiên thấy con sông vàng như vậy.Tiểu Hạ nhắm khẽ đôi mắt, vô thức cảm nhận được gì đó rồi.
Loài hoa đỏ rực mọc xung quanh chỉ có hoa mà không có lá , đây không phải là hoa Bỉ Ngạn mọc hai bên bờ sông Hoàng Hà dưới âm giới đó sao? Vậy con sông với dòng nước vàng óng ánh đó chính là con sông ranh giới âm dương, nghe nói bước qua bên kia là không còn trở về được nữa.
Tiểu Hạ khuôn mặt thoáng buồn, "vậy ra công tử đó trong những giây phút cuối cùng vẫn lừa dối ta, trực tiếp siêu thoát cho ta rồi".
Đang chút ưu phiền, bỗng bên kia có tiếng gọi to.- " nha đầu, còn vương vấn gì mà không sang sông? Chẳng lẽ để bọn ta sang đó bắt ngươi?"Tiểu Hạ giật mình nhìn sang bên bỉ ngạn, thấy bóng dáng hai người mặc bộ đồ đen và trắng đứng đó vẫy sang.
Tiểu Hạ cười khổ, "là hắc bạch vô thường đến đón ta, bây giờ có chạy cũng không chạy được ".
Tiểu Hạ lững thững bước tới bên bờ sông, ngó dọc ngó nghiêng tìm kiếm một cây cầu để đi, thế nhưng chẳng thấy cây cầu nào cả.
Không phải ở con sông Hoàng Hà có một cây cầu cho linh hồn bước đi đó sao? Vậy ở đâu rồi? Đang ngơ ngác ngó nghiêng, bên kia bỉ ngạn lại có tiếng nói vọng sang.- " không cần tìm kiếm nữa, cầu ở ngay dưới chân ngươi đó"Tiểu Hạ ngơ ngác nhìn xuống, lúc này thoảng thốt mà thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Những cánh hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp đang cuộn lại hình thành một cây cầu bắc qua sông Hoàng Hà.
Trước đây từng nghe nhiều người nói hoa Bỉ Ngạn dẫn đường cho linh hồn đã khuất, đây chính là ý này sao?Đã xuống đây thì đều là linh hồn, mà linh hồn thì đâu có nặng.
Tiểu Hạ bước trên những cánh hoa Bỉ Ngạn mà hướng về bờ bên kia.
Bước những bước chân đầu tiên trên cây cầu bằng hoa, tiểu Hạ nhìn xuống dòng sông vàng óng ánh đó, thấy hình bóng mình hiện rõ dưới bờ sông là một mỹ nữ xinh đẹp.
Tiểu Hạ thoáng cười khổ.- " phải rồi, ta thật sự rất xinh đẹp, nhưng chung quy vẫn là nam nhân"Vừa nói vừa bước đi, vừa tiện tay sờ lên cái ngực phẳng của mình, bất giác giật mình.
Có gì đó khác lạ, không giống thường ngày.
Tiểu Hạ vạch áo ra, là cặp vú tròn trịa mới nhú của nữ tử mới lớn.
"Sao có thể?" Tiểu Hạ thốt lên, liền đưa tay sờ xuống bụng dưới, lúc này càng ngạc nhiên.
"Là âm hộ của nữ tử, nhưng ta là nam nhân kia mà, chuyện gì xảy ra?".
Tiểu Hạ nhìn xuống bờ sông, vạch áo nhìn bóng mình dưới nước, cũng dần hiểu ra vấn đề.
Linh hồn này là nghi âm, tức linh hồn nữ tử.
Vì đầu thai nhầm thân xác nam nhân mới xảy ra cớ sự, bây giờ bước chân lên Hoàng Hà, linh hồn được hoàn nguyên về bản chất.
Tiểu Hạ sờ vào những bộ phận sinh dục nữ tử của mình, lại thoáng cảm thấy tiếc nuối.
" Nếu ở dương thế ta có những thứ này, ta đã không thê thảm đến vậy, công tử đẹp trai kia cũng không khước từ ta" .Hít một hơi thật sâu, nhìn sang bên bỉ ngạn, hắc bạch vô thường vẫn đang đứng chờ, tiểu Hạ lại bước tiếp đôi chân của mình.
Những bước chân kế tiếp, Hoàng Hà phản chiếu ký ức xa xôi.
Tiểu Hạ nhìn xuống dòng sông thấy cha mẹ mình hồi trẻ, họ đang ôm một đứa trẻ mới sinh mà vui mừng khôn xiết.
Phụ thân thắp nhang khấn vái tổ tiên, liên tục cảm tạ vì phù hộ cho ông có đứa con trai nối dõi, sau đó mở tiệc chiêu đãi hàng xóm với niềm vui vô bờ bến.
Tiểu Hạ nhìn vẻ mặt sung sướng của ông thì càng thêm đau lòng, khẽ lắc đầu.
" Không phải đâu cha ơi, con là nhi nữ.
Chuyện con mang hình hài nam nhân chỉ là lỗi của tạo hóa mà thôi".
Bước đi thêm