Tiểu Hạ chạm chân vào bờ bên kia, lúc này mới nhận ra hắc bạch vô thường rất đẹp trai, có chút ngỡ ngàng.- "hai vị quỷ sai, không ngờ hai vị đẹp trai đến vậy"Hắc bạch vô thường thoáng nhìn nhau, đoạn cười nhẹ mà nói.- "chúng ta không phải quỷ sai, chúng ta đều là tiên cả, là những vị tiên làm việc ở âm giới"Họ nói xong quay lưng bước đi, còn phẩy tay ra hiệu cho tiểu Hạ đi theo, lúc này nói tiếp.- "địa tiên là những vị tiên làm việc ở âm giới, đẳng cấp tuy không bằng các vị thiên tiên trên cửu trùng thiên, nhưng đều là tiên như nhau cả.
Nhân gian không biết gọi chúng ta là quỷ, đều là cách gọi sai."Tiểu Hạ ồ lên ngạc nhiên, nếu đã là tiên thì đương nhiên phải xinh đẹp rồi, người ta nói "đẹp như tiên " mà lại.
Cả ba bước đi trên con đường mòn, vẫn chưa rời khỏi bỉ ngạn.
Tiểu Hạ lúc này nhìn thấy một mỹ nữ xinh đẹp đang ngồi dựa vào gốc cây to gần bờ sông, tựa hồ đang ngủ.
Cảm thấy tò mò, liền hỏi hắc bạch vô thường.- " hai vị địa tiên, vị cô nương xinh đẹp kia là ai, sao lại tựa vào gốc cây mà ngủ bình yên đến vậy?"Hắc bạch vô thường cười nhẹ, cũng chẳng nhìn sang mà nói.- " vị cô nương đó tên Nguyễn Thị Xuân, xuống đây trước ngươi chưa tới nửa ngày.
Vị cô nương ấy lúc sống là một hiếu nữ, vì hy sinh bảo vệ dân làng mà bị hại chết.
Công nhiều mà tội thì không có, thế nên được an nhiên nghỉ ngơi tùy thích.
Khi nào muốn đầu thai thì tự mình đến gặp mạnh bà "Tiểu Hạ ồ lên một tiếng, cảm thấy muốn được như vậy, liền chạy lên trước mà nói.- " hai vị địa tiên, tiểu nữ cũng muốn được ra đó nghỉ ngơi, liệu có được chăng?"Bước chân hắc bạch vô thường dừng lại, thoáng nhìn nhau, sau đó cùng lúc bật cười một tiếng mà lắc đầu.- " tiểu cô nương này suy nghĩ đơn giản vậy.
Những người có đặc quyền như vậy đều là những linh hồn thuần khiết, hai tay chưa từng nhuốm bẩn tội lỗi nào.
Cô nương không xem lại bản thân lúc ở dương thế đã làm gì, liệu có phải là linh hồn thuần khiết hay không?"Tiểu Hạ nghe vậy thì xấu hổ vô cùng, bản thân đã biết mình không xứng khi nhớ lại những việc mình làm.
Hắc bạch vô thường thấy vậy thì khá suy tư, nhìn tiểu Hạ mà nói.- " ngươi quả thật không được như cô nương ấy đâu , linh hồn ngươi nhuốm màu tội lỗi.
Mặc dù hoàn cảnh ngươi đáng thương, thế nhưng việc ngươi chết hóa quỷ hại chết hai người vẫn là một tội lớn.
Ngươi còn sống không lập được công trạng gì, lúc chết còn gây ra nghiệp chướng, dù rằng có tình tiết giảm nhẹ nhưng e rằng đoạ đày địa ngục cũng phải vài trăm năm "Nói xong thì liền bước ngang qua tiểu Hạ mà tiếp tục hành trình.
Tiểu hạ đứng trơ mắt nhìn theo.
Nghe đến vài trăm năm đoạ đày thì giật mình hoảng sợ, thoáng chốc nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng nhanh chóng quên đi việc đó vì bất khả thi , liền lập tức bước đi theo hướng hai vị hắc bạch vô thường mà tới.
Tiểu Hạ buồn phiền, ngước nhìn vị cô nương đang ngủ say kia mà ngưỡng mộ lắm.
Bản thân mình có tội thì phải chịu hình phạt, mà có muốn chạy cũng không chạy được.
Hắc bạch vô thường lúc này bất chợt bật cười nói.- " ngươi và vị cô nương kia có điểm chung , là đều do vương tử siêu thoát đưa xuống đây, giúp chúng ta nhẹ bớt gánh nặng.
Ha ha ha..."Tiểu Hạ là do vị công tử đó siêu thoát, lúc này nhớ đến vị khách đã hứa với mình về chuyện trả thù và phục quốc đó, cảm thấy ngạc nhiên.
"Vương tử ư?" , Người đó thực sự là vương tử sao? Nhưng là vương tử của ai ? Cảm thấy rất tò mò liền chạy sát lại hỏi thêm nhiều thứ.- "hai vị địa tiên, hai vị nói người đó là vương tử, chắc không phải là nhầm lẫn gì chứ?"Hai vị địa tiên bật