Ngôi nhà này rộng thoáng nhưng bài trí rất lạ, vách ngăn giữa hai gian phòng chỉ cao bằng một người, đồ đạc đều kê dựa vào tường rất đầy đủ.
Giữa nhà là một trụ gang khổng lồ, dày hơn cả cổ thụ trăm năm.
Trụ sắt kia dường như được tạo ra một cách tuỳ ý, không hoàn toàn tròn trịa, nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn thấy những vật được nấu chảy lúc ban đầu.
Trụ sắt sừng sững trong phòng, trên đó treo bốn sợi xích sắt dày bằng cổ tay.
Xích rất dài, Tần Cô Đồng vừa nhìn, đột nhiên sửng sốt! Đó là một khuôn mặt không thấy huyết sắc, nước da như ngọc bán trong suốt, nhưng những đường gân xanh nổi lên thật đáng sợ.
Cả người tiều tụy chỉ còn da bọc xương, trên người còn mặc một bộ quần áo màu trắng.
Bốn sợi xích khóa cổ tay và cổ chân của nàng ta.
Nàng ta bị giam ở đó một mình, thê lương và tịch mịch.
Dường như nhận ra ánh mắt của Tần Cô Đồng, nàng ta hơi ngẩng đầu lên.
Lúc này, Tần Cô Đồng mới nhìn rõ khuôn mặt của nàng ta, ánh mắt đó vô cùng nhạt, trong như nước mùa thu nhưng lại u ám, trống rỗng không có tia sáng.
Chóp mũi Tần Cô Đồng chua xót, có cảm giác đau buồn vô cớ.
Không có một chút vui mừng hay tức giận trên khuôn mặt xinh đẹp đó.
Nếu không phải trên thiên hạ không có đôi bàn tay có thể tài tình được như vậy, Tần Cô Đồng gần như cho rằng nàng ta là một con rối.
Nữ tử kia cúi đầu xuống, Tần Cô Đồng nhanh chóng định thần lại.
Nàng dời ánh mắt, quét khắp nhà thì thấy Từ di đang ngồi xổm trước bếp lò, trên tay cầm chiếc quạt, lâu lâu mở ấm thuốc sứ màu trắng ra xem.
Cảnh tượng này rất quái dị, Từ di mặc một bộ quần áo lộng lẫy, lông mày hoạ lá liễu cùng với tóc mai chồng lên nhau và trên đầu cài vài chiếc trâm vàng, nhưng lại đang làm công việc của nha hoàn tôi tớ.
Tần Cô Đồng lại liếc nhìn nữ tử mặc đồ trắng rồi thầm nghĩ: Bộ dạng nàng ta thế này, cho dù không khóa tay chân cũng bị mù, không thể làm việc được, chỉ có thể để Từ di thiệt thòi mà ở trong u cốc này chiếu cố nàng ta.
Tần Cô Đồng đưa tay chạm vào lá thư rồi suy nghĩ không biết sẽ phải đợi bao lâu.
Sau đó liền thấy Từ di đứng dậy, những viên châu trên người lay động vô cùng đẹp đẽ.
Từ di chỉnh lại trâm cài vàng trên tóc rồi lấy khăn lụa bọc lấy tay cầm ấm thuốc và đổ thuốc vào bát.
Từ di tiến lại gần nữ tử áo trắng bưng, sau đó bát thuốc lên và đưa lên miệng thổi rồi nói: "Nóng quá, còn chưa uống được."
Tần Cô Đồng nghĩ thầm: Từ di thật sự dịu dàng.
Ý niệm này vừa mới nảy lên trong đầu thì một sự thay đổi kinh hãi xảy ra trước mặt nàng!
Từ di giơ tay hất bát thuốc nóng hổi lên khắp người nữ tử áo trắng.
Bộ đồ màu trắng ngay lập tức bị vấy bẩn bởi một mảng màu nâu lớn.
Cả người nữ tử áo trắng run lên và Từ di phá lên cười: "Hahahahaha, con quái vật như ngươi có uống ít một bát cũng không chết được! Hắn biết cái đếch gì! Chỉ cần ngươi còn sống là được.
Hahaha, con quái vật xấu xí." Nói xong liền cầm chén thuốc đập lên người nữ tử áo trắng.
--- Bang!
Chén sứ chia năm xẻ bảy mà rơi xuống, vừa vặn che đi tiếng rút kiếm của Tần Cô Đồng.
Nàng chết lặng khi nhìn thấy cảnh này, đầu óc trống rỗng.
Nhìn vẻ mặt không nhìn ra vui buồn của nữ tử áo trắng, Tần Cô Đồng áp chế sự kinh hãi, chậm rãi tra kiếm vào vỏ.
"Tất cả là tại người, đều là tại ngươi!" Từ di đột nhiên hét lên đầy phẫn uất.
Âm thanh như gió bắc nửa đêm gào thét trong rừng chết, như ma khóc, như sói tru.
Tần Cô Đồng thở dài một hơi, nàng không biết nên kinh tởm hay nên cảm thông.
Trong u cốc như bồng lai tiên cảnh này có lẽ đang giam giữ hai người điên.
Một người bị điên nên bị mắc kẹt ở đây và người kia bị mắc kẹt ở đây rồi dần trở nên điên loạn.
Từ di khóc một hồi lâu, cũng mệt mỏi.
Đột nhiên bước nhanh về gian phòng phía đông.
Trên bàn có một tấm gương, Từ di đưa mặt trước gương, xem đi xem lại, cầm lấy khăn tay cẩn thận lau khóe mắt rồi lẩm bẩm một mình: "Bỏ ra, bỏ ra...".
Tần Cô Đồng nhìn trang điểm khoa trương của Từ di và nếp nhăn không thể che giấu nơi khóe mắt, trong lòng chua xót, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không đành lòng nhìn lại.
Vừa định rời đi, nàng nhìn thấy Từ di đột nhiên kinh ngạc lùi lại một bước, sau đó chậm rãi xoay người và đi tới trước mặt nữ tử áo trắng.
Môi run run, nhỏ giọng nói gì đó rồi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ của chén sứ trên mặt đất.
Tần Cô Đồng nhìn Từ di cầm mảnh sứ đến gần nữ tử áo trắng, không nghĩ cũng biết bà ta muốn làm gì, trong lòng lo lắng đến mức suýt nữa lao xuống.
Nhưng lại nghĩ tới, một khi phá vỡ chuyện này, trong tương lai nàng nên làm gì? Giải thích như thế nào với Phương lão gia?
"Tuổi trẻ thế nào, đồ yêu quái, năm đó ta cũng là..." Từ di lẩm bẩm, không chút do dự đưa tay quẹt mạnh một cái, dòng máu đỏ tươi trượt dài trên gò má.
Từ di đưa tay bắt lấy, máu tụ trong lòng bàn tay, cúi đầu liếm láp, "Ngọt...!Uống tốt..."
"Gừ!" Ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gầm thét của dã thú.
Từ di đẩy nữ tử áo trắng ra rồi bước nhanh tới cửa sổ, chỉ thấy cách đó không xa trong rừng cây có một đám sơn tước hoảng sợ mà bay.
Tiếng động càng ngày càng xa, dã thú trên núi hẳn đã lùi vào trong u cốc.
Bà ta đang định đóng cửa sổ thì nghe thấy đằng xa có tiếng người hô hoán.
Bà ta giật mình, sau đó bình tĩnh mà lắng nghe - "Từ di, người ở đâu? Con là A Đồng, Từ di..."
Từ di vội lau sạch vết máu trên tay, sắp xếp quần áo rồi bước ra ngoài.
Bà ta vừa lo lắng vừa sợ, sợ Tần Cô Đồng bước nhanh tới nên liên tiếp dẫm lên váy mấy cái.
Khi nhìn thấy Tần Cô Đồng đã ở gần cửa hang, không có đi loạn, tảng đá trong lòng bà ta mới hạ xuống, trên khuôn mặt đầy phấn nở nụ cười, "A Đồng, hôm nay con có rảnh nên đến thăm Từ di à?"
Tần Cô Đồng nhìn vẻ mặt của bà ta suýt nữa thì phun ra.
Nàng lấy từ trong ngực ra lá thư của Phương Hưng, cố nén lại sự ghê tởm và nói: "Thư của Đại thiếu gia, nói là có việc gấp."
Từ di rõ ràng cũng sửng sốt, đưa tay cầm lấy lá thư.
Thuận thế nắm tay Tần Cô Đồng, nhưng Tần Cô Đồng làm gì chịu để bà ta nắm, nàng giả vờ lôi mồ hôi để tránh đi rồi giấu giếm nói: "Con cũng không biết xảy ra chuyện gì, Đại thiếu gia thúc giục nên con một đường chạy tới đây."
"Đứa nhỏ này, có chuyện gì mà gấp muốn chết như vậy." Từ di lấy khăn tay từ trong ngực ra, đưa tay lên