Hôm nay sau giờ ngọ, Hình quản sự của tiền viện vội vàng chạy đến.
Tần Cô Đồng vừa luyện kiếm xong, hoành đao trong tay còn chưa trở lại vỏ.
"Mau đi thôi, Đại thiếu gia đang tìm ngươi." Thấy nàng không nhúc nhích, Hình quản sự vội vàng vươn tay muốn kéo nàng.
Tần Cô Đồng vẫn đứng thẳng nhưng chân thì lùi lại nửa bước, vừa tránh tay của quản sự vừa thu kiếm vào vỏ.
Hình quản sự sửng sốt, hắn là võ quản sự trong phủ, đã có 20 năm công phu.
Nếu hôm nay bị tiểu nha đầu 16, 17 tuổi này ra oai phủ đầu thì mặt mũi của hắn để vào đâu.
Lông mày của hắn trùng xuống, thay vì thu lại bàn tay đang vươn ra, gân xanh trên tay hiện lên và lao tới nắm lấy cánh tay của Tần Cô Đồng.
Tần Cô Đồng không cố ý, đó chỉ là thói quen của người luyện võ.
Nhưng mà Hình quản sự bất ngờ tấn công, tự nhiên nàng muốn né tránh.
Nàng né người sang một bên, Hình quản sự lập tức vung tay ngang qua.
Tần Cô Đồng dồn khí vào đan điền1, dưới chân bén rễ.
Hai đầu gối gập lại và ngả người ra sau.
Một chiêu của Hình quản sự thất bại, còn Tần Cô Đồng vẫn đứng thẳng như cây bạch dương2.
Hình quản sự thấy thế, càng để ý đến thắng thua nhiều hơn.
Hai tay hắn hoá chưởng, tay trái đánh vào vai của Tần Cô Đồng, tay phải khóa cánh tay của nàng.
Chân phải đá ra, sau đó móc đầu gối của nàng.
Trên, giữa, dưới ba đường, Tần Cô Đồng muốn tránh cũng không thể.
Nàng đề khí khinh thân3, một cước đạp lên chân trái của Hình quản sự.
Mượn lực này, bay lên và xoay người một cái.
Giữa không trung, vỏ hoành đao đánh vào cánh tay của Hình quản sự.
Đợi nàng tiếp đất, đã ở cách đó bảy thước.
"Hình quản sự, đừng để Đại thiếu gia đợi lâu." Tần Cô Đồng chắp tay cười nói.
Hình quản sự nhìn mu bàn tay của mình, đột nhiên bật cười, thân thể đang cười run lên như thể vừa nghe được một chuyện cười lớn.
Sau đó thở dài thườn thượt, ôm quyền thi lễ: "Ếch ngồi đáy giếng không biết bên cạnh tàng long ngoạ hổ, khiến Tần cô nương chê cười.
Xin mời!"
Tần Cô Đồng thấy vẻ mặt chân thành và kính nể của hắn ta, nàng cũng không làm vẻ ta đây mà chắp tay đáp lễ và nâng bước đi về phía tiền viện.
"Đại thiếu gia tìm ta có việc gì? Ta vẫn cho rằng thiếu gia ở điền trang dưới chân núi." Tần Cô Đồng vừa đi vừa hỏi.
Nàng đã ở Phương phủ được mười năm, và Phương Hưng chưa bao giờ tìm nàng.
Theo lẽ thường thì bây giờ hắn nên bận rộn ở Đại hội Long Đan mới đúng.
Nghe xong câu hỏi của nàng, Hình quản sự nghĩ đến đại nhân vật ở dưới chân núi kia, không khỏi lo lắng mà nói: "Hai ngày trước có một vị khách quý, thiếu gia đã sắp xếp ngài ấy vào ở điền trang dưới chân núi."
Liên quan gì đến ta? Tần Cô Đồng thầm nghĩ.
Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Hình quản sự, ta luôn ở trong lâu sách nên nhiều sự tình trong phủ ta không hiểu lắm, còn muốn ngươi chỉ giáo thêm."
Hình quản sự nghe vậy, chỉ có thể cười khổ, "Tần cô nương, không phải ta từ chối mà thật sự không biết có chuyện gì xảy ra." Hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, hạ giọng nói: "Đêm qua, Đại thiếu gia cùng Thiếu phu nhân ầm ĩ một trận, sau đó ngủ ở thư phòng.
Hôm nay nhận được một phong thư, liền vội vàng cho ta tới tìm ngươi."
Cãi nhau? Lá thư?
Nếu hỏi về nội dung lá thư, Hình quản sự mà biết cũng sẽ không nói.
Tần Cô Đồng cau mày, sau đó giãn ra, "Thì ra là vậy.
Nói mới nhớ, chiều ngày hôm qua ta đã nhìn thấy Thiếu phu nhân.
Ta ở trong phủ mấy năm nay nhưng rất hiếm gặp phu nhân, nàng thật sự là mỹ nhân.
Trách không được thiếu gia chưa từng đi hái hoa ngắt cỏ, khiến cho người ta hâm mộ."
"Haha, Tần cô nương tướng mạo và võ nghệ như vậy, ở trong phủ của chúng ta cũng không tồi, bằng không ong bướm trên giang hồ sẽ làm phiền chết ngươi."
Tần Cô Đồng hoàn toàn không quan tâm hắn ta nói gì, chỉ thuận theo chủ đề mà hỏi: "Năm đó, Đại thiếu gia cũng là ong bướm của Thiếu phu nhân?"
"Hả?" Hình quản sự khó hiểu nhìn nàng, lắc đầu nói: "Tuy rằng Thiếu phu nhân xuất thân từ Đàm gia ở Ưng Đàm, nhưng không biết võ công, cũng chưa từng qua lại trên giang hồ.
Trước khi Đại thiếu gia và Thiếu phu nhân thành hôn thì cũng chưa từng gặp mặt nhau."
Lần này đến lượt Tần Cô Đồng kinh ngạc, nàng nhanh chóng hỏi, "Đàm gia ở Ưng Đàm? Thiếu phu nhân họ Đàm? Không phải, không phải là dưỡng nữ gì đó hả?"
Hình quản sự triệt để mơ hồ, dở khóc dở cười mà nói: "Tần cô nương, lời đồn ở đâu ra vậy? Thiếu phu nhân và Đại thiếu gia kết thân, chính ta cùng đại quản gia đi Ưng Đàm để đề thân, một tay lo liệu hết.
Cảnh tượng lúc đó có thể nói là bánh hỉ rắc ven sông đã ba ngàn cân, cũng không có gì sai."
Tần Cô Đồng chỉ cảm thấy đầu không đủ để dùng.
Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Hình quản sự đã đưa nàng vòng qua ao sen, băng qua cây cầu cong và trực tiếp đến thư phòng.
Tần Cô Đồng chắp tay nói: "Gặp qua Đại thiếu gia."
Trong lòng nàng đầy nghi ngờ, nhịn không được đưa mắt lên nhìn Phương Hưng.
Mấy ngày không gặp, dưới cằm của Phương Hưng đã mọc ra vài cọng râu lỏm chỏm, trông đã già đi mấy tuổi.
Nam tử ngoài ba mươi, dung nhan không suy, năm tháng như lắng đọng lại.
Huống hồ phú quý dưỡng nhân, quyền thế mài dũa tâm, nét u sầu mờ ảo giữa hai lông mày càng thêm hấp dẫn.
Phương Hưng cảm nhận được ánh mắt của nàng, tâm không vui nhưng sắc mặt cũng không nhìn ra manh mối.
Hắn là Đại thiếu gia cao quý của Phương gia, có bao nhiêu nữ nhân muốn trèo lên giường hắn.
Hắn nhấc tay cho Hình quản sự lui ra, liếc nhìn Tần Cô Đồng và lấy ra một lá thư.
"Gửi nó đến u cốc." Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nói đến nơi đó.
Cứ như có xương cá mắc vào cổ họng, khiến lời nói của hắn trở nên cụt lủn.
Trong lòng Tần Cô Đồng ngạc nhiên nhưng vẫn bước lên trước, hai tay nhận lấy phong thư, dừng lại một chút rồi quay người rời đi, sau lưng nghe thấy Phương Hưng nói: "Phải nhanh."
"Vâng ạ."
Tần Cô Đồng giấu lá thư vào trong áo và chạy như bay về phòng.
Nàng đóng cửa lại, lồng ngực vẫn còn đập loạn xạ.
Lá thư nóng rực trong ngực, buộc nàng phải lấy nó ra.
Nàng cầm một góc của phong thư, nhấc nó lên và soi nó dưới ánh mặt trời.
Phong thư của Phương phủ rất tốt, không chỉ dày mà còn được dát vàng.
Đứng sau cánh cửa và đợi một lúc, không có ai đi theo, Tần Cô Đồng thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa ra và bước nhanh vào lâu sách.
Chìa khóa đồng được cắm vào ổ khóa, từng cửa từng cửa, rồi đi đến tận cùng bên trong của lâu sách.
Tiếng giá sách dời đi vừa quen vừa lạ.
Tần Cô Đồng đi xuống mật thất, một, hai, ba, bốn...!ở một trăm mười ba bước, cánh cửa sắt đã ở trước mặt.
Đầu ngón tay chạm vào chiếc chìa khóa đặc biệt, Tần Cô Đồng chậm rãi lấy ra và đút vào ổ khóa.
Trong hành lang tối tăm yên tĩnh, vang lên một âm thanh chói tai rất nhỏ.
Cho dù Tần Cô Đồng có cẩn thận đến đâu, âm thanh chói tai khi đẩy cánh cửa sắt ra vẫn vang vọng trong mật thất.
Như tiếng móng mèo cào góc tường, tiếng thìa cạ vào thành nồi sắt, làm cho lợi của người ta nhũn ra, da đầu run lên, hận không thể đem cánh cửa sắt này đạp cho văng đi.
Tần Cô Đồng vội vàng khóa cánh cửa sắt và chạy vào u cốc.
Khi nàng chạy đến sân nhỏ của Từ di, phát hiện dường như không có ai ở đó.
"Từ di?" Tần Cô Đồng thử hô một tiếng.
Nàng đứng đợi một lúc và không có ai để ý.
Tần Cô Đồng đẩy cửa hàng rào, bước vào nhà chính.
Dưới chân nàng có gì đó kỳ lạ, nàng cúi đầu nhấc chân lên, liền thấy một miếng bạch mộc nhĩ4 đang vùi trong đất một nửa.
Trong lòng Tần Cô Đồng kinh hãi, vội vàng đưa tay đẩy cửa.
Cửa gỗ không khóa và đẩy một cái liền mở.
"Kẹt kẹt."
Cánh cửa gỗ mở ra một nửa, Tần Cô Đồng đứng ở ngoài cửa ngẩn người.
Cẩm tú phô thiết, thuý hồng la liệt5.
Khác với vẻ đơn sơ của ngôi nhà gỗ, đồ đạc trong nhà có thể nói là lộng lẫy và nguy nga.
Vốn chỉ là một ngôi nhà để che mưa gió, nhưng khi mở cửa ra, nó đã biến thành bối khuyết châu cung6.
Trên nóc nhà được khảm bằng dạ minh châu của Nam Hải.
Ban ngày, tia nắng chiếu rọi, điềm lành mờ ảo.
Dưới chân bàn gỗ có một chiếc hộp chạm khắc bằng sơn mài, bên cạnh có dòng chữ "nhuận nước7" được viết một cách mơ hồ.
Trên bàn gỗ thì có gương thuỷ tinh nạm vàng và một chiếc hộp đang mở ra, trâm cài hình mây và phượng hoàng, vòng tay vàng hình hoa mẫu đơn và phượng hoàng, trâm cài tóc vàng hình phượng hoàng có khảm bảo vật và ngọc trai, trâm bạch ngọc khảm ngọc lục bảo và hoa bích tỷ8...!Trâm cài tóc và