Trên đường đá dốc lỏm chỏm, để đến được chân núi mất gần hai canh giờ.
Tần Cô Đồng muốn ở lại qua đêm, nhưng tiên sinh kể chuyện trước kia đã không còn ở đây mà đổi thành một ông lão kể chuyện vụ ám sát Đại nguyên soái của phủ Quân Hãn.
Đây là một sự kiện lớn, rất nhiều người ở bên dưới bàn luận ầm ĩ, so với ông lão còn nói đặc sắc hơn.
Tần Cô Đồng ăn xong một đĩa mứt rồi đi dạo một vòng trong thành, mua một gói bánh đường trắng1.
Không còn việc gì nữa, nàng liền trở về sơn trang ngay trong đêm.
Bình thường phải trèo đèo lội suối, tính cả đi lẫn về ít nhất cũng mất năm sáu canh giờ, may mà nàng có võ nghệ, cước bộ phi phàm nên không mất nhiều thời gian.
Treo bánh đường trắng trên ngọn cây cho hoàng cẩu xong, Tần Cô Đồng xoay người bay lên lâu sách.
Sau khi làm tất cả mọi chuyện cũng đã mệt mỏi nên nàng bỏ qua luyện công buổi sáng mà đi tắm rửa và thay quần áo.
Sau đó, ngồi khoanh chân trên giường để vận công.
Vừa đến giờ ngọ, mệt mỏi hầu như đã không còn.
Tần Cô Đồng mặc áo ngoài vào, đem hoành đao để sau lưng, cầm đồ mua được tiến vào lâu sách, nhấn cơ qua làm giá sách di chuyển và lộ ra cánh cửa bí mật.
Nàng cúi người đi xuống, bên trong tối om, đèn lồng chỉ chiếu sáng được ba bước chân.
Trên lối đi chỉ có tiếng hô hấp cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng của nàng.
Không gian tĩnh lặng, âm thanh được khuếch đại khiến cho người ta khiếp sợ.
Sau khi đi khoảng 100 bước đến cánh cửa sắt, Tần Cô Đồng đem đồ đạc đặt trước cửa nhỏ bên dưới rồi xoay người muốn quay trở lại.
"A Đồng." Trong bóng tối đen như mực, đột nhiên vang lên một giọng nói.
Tần Cô Đồng từ lâu đã cảm thấy phía sau cánh cổng sắt có người.
Tuy là biết như vậy nhưng ở nơi đưa tay ra còn không nhìn thấy ngón tay này, cũng không tránh được cả người ớn lạnh.
Nàng nhịn xuống sự khó chịu đang tràn ngập trong lòng, cất tiếng gọi: "Từ di."
Cửa nhỏ dưới cánh cổng sắt được mở, lộ ra một khuôn mặt nhân hậu, "A Đồng, sao con không đến thăm Từ di?"
Tần Cô Đồng bước tới nói: "Lần trước con tuỳ tiện mà đến, sợ lão gia nếu biết được sẽ trách tội, cũng sợ gây thêm phiền phức cho Từ di."
Từ di ở trong cửa cười vang, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ gây thêm phiền phức cho ta.
Con đến thăm, ta còn vui không kịp nữa là.
Lão gia đã để cho con quản sự thì đương nhiên tin tưởng con, con không cần phải lo lắng nhiều."
Tần Cô Đồng suy đi nghĩ lại, không biết Phương lão gia có ý như vậy không hay vẫn là Từ di sống trong u cốc đã lâu mà tịch mịch.
Nàng lấy ra chìa khóa và hỏi: "Từ di, con có thể vào được không?"
"Tất nhiên là có thể rồi, đến đây tán gẫu với ta nào."
Tần Cô Đồng mở cánh cửa sắt, hai người cùng nhau đi vào u cốc, sau đó Từ di mời nàng vào trong nhà gỗ.
Ngôi nhà gỗ được xây dựng trên một con dốc nhô cao, trước sau có bốn gian.
Trong u cốc này, còn có cả một hàng rào lau sậy ngắn.
Rau quỳ2, rau xanh và cà tím được trồng trên sân nhỏ, phía đông dựng một giá đỡ cho đậu ván trắng3.
Hoa trồng bên hàng rào, cành lá chen chúc, hương thơm ngút ngàn.
Nhìn kỹ thì sẽ thấy có hoa hồng thuý mạn4, cánh hoa tầng tầng lớp lớp tươi đẹp, trên cuống có gai5, đó là loại gai thường thấy ở hoa hồng.
Còn có hoa hồng đum6 mềm mại quấn quanh lau sậy làm cho nửa hàng rào như một bức tường hoa.
Sau nhà có mấy gốc cây cao hơn cả ngôi nhà gỗ.
Tán cây xanh mướt, mái che một nửa.
Đầu thu, trên cây chỉ còn có lác đác vài quả mận, số ít còn lại này ẩn sau những tán lá, chỉ có thể nhìn thấy khi có gió thổi qua.
"Từ di ơi, ở đây đẹp quá, sông núi có thần, phong cảnh hợp lòng người." Tần Cô Đồng cười, "Thảo nào trông Từ di còn trẻ như thế."
"Thật không?" Từ di nhìn lại nàng rồi chỉ tay vào ghế làm bằng đá ở trong sân với vẻ mặt tươi cười, nói: "Đứa nhỏ này đúng là ăn nói khéo miệng.
Con ngồi đợi một lát, ta đem đồ vào nhà."
Tần Cô Đồng lắc đầu rồi nhìn xung quanh, "Từ di, để con đem cho.
Đồ này để ở đâu?"
Từ di đẩy nàng ngồi xuống, "Không cần đâu, con cứ ngồi đi.
Nghe lời Từ di." Từ di vỗ vai nàng và đưa tay ra lấy túi vải.
Tần Cô Đồng thấy Từ di đang gặp khó khăn, muốn đưa tay ra giúp đỡ, nhưng Từ di không cho và tự mình cầm lấy túi mang đến gian phòng bên trái.
Tần Cô Đồng đứng ở trong sân nhìn xung quanh, trong vô thức tìm kiếm hướng đi đêm hôm đó.
Quả nhiên ở phía Đông Nam, mơ hồ có thể nhìn thấy một góc của mái nhà cong.
Mà vị trí của nữ tử áo trắng bí ẩn kia nằm ở chỗ trũng nên bị rừng trúc rậm rạp che lấp.
Tần Cô Đồng nghĩ đến nữ tử có vết sẹo trên mặt, trong lòng không khỏi tò mò, suy nghĩ nên nói những lời như thế nào với Từ di thì mới tốt.
Phương lão gia không có khả năng tự tìm rắc rối mà giấu Từ di và nữ tử lạ mặt kia trong u cốc hẻo lánh này.
"A Đồng, vào uống nước đi." Từ di bước ra với một cái khay khắc hoa mạ vàng, trên đó còn có hai cái chén sứ.
Màu sắc của chén trà vô cùng đẹp đẽ, tựa như trăng sáng nhiễm xuân thuỷ, bề ngoài hoàn mỹ.
Tần Cô Đồng nghe tiếng, nhanh chóng xoay người nghênh đón.
Từ di đặt khay lên bàn, cầm một cái chén đưa cho Tần Cô Đồng.
Hai tay Tần Cô Đồng cầm lấy chén trà nhấp một ngụm: "Rất ngon, con thấy nước này còn ngọt hơn nước ở trong phủ."
"Đứa nhỏ này, con thật biết cách thổi phồng." Từ di cười vỗ vai bảo nàng ngồi xuống, "Rõ ràng đều là nước từ núi Hạc Minh chảy xuống, có gì mà khác nhau."
Tần Cô Đồng sờ sờ chóp mũi, "Con cũng không biết, chỉ là cảm thấy uống rất ngon."
Từ di che miệng cười, ngồi xuống bên cạnh, "...!Đứa nhỏ này, có con đến bồi ta, ta ở trong u cốc này cũng đỡ nhàm chán.
Về sau nhớ thường xuyên đến."
Tần Cô Đồng đặt chén trà