Tần Cô Đồng nhìn núi non bốn phía, mây mù trên núi dày đặc, nhớ lại chuyện cũ đáng sợ mà Từ di vừa mới kể, cảm thấy gió trong u cốc ngày càng lạnh hơn.
Nàng ở lại thêm một lúc nữa rồi cáo biệt Từ di và quay lại lâu sách.
Vừa ra khỏi mật thất, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng trẻ con nô đùa.
Có lẽ là bởi vì lão gia và thiếu gia không ở trong nhà nên hộ vệ đều buông lỏng.
Tần Cô Đồng cau mày, khóa cửa phòng lại rồi bước ra ngoài.
"Ta là đại hiệp! Ngươi là, ngươi là cường đạo, ta muốn đánh chết ngươi." Tiểu thiếu gia Phương gia gào thét lớn và đẩy thằng nhóc sai vặt ngã xuống.
Thằng nhóc sai vặt cắn răng chịu đựng và đối với tiểu thiếu gia mặt mày hăm hở, "Đại hiệp xin hãy tha cho tiểu nhân! Lần sau tiểu nhân sẽ không dám nữa!"
"Không đúng, không đúng!" Tiểu thiếu gia Phương gia giậm chân giận dữ, "Ngươi muốn nói, muốn nói...!Ngươi muốn nói!" Hắn không nhớ được cường đạo muốn nói cái gì, gấp đến độ đảo quanh tại chỗ.
Đột nhiên quay lại rồi dùng sức đạp mạnh vào thằng nhóc sai vặt và tức giận nhìn cậu ta.
Tần Cô Đồng nhìn qua khe cửa một hồi, thấy hai người chủ tớ đều không có ý định rời đi.
Nàng đẩy cửa phòng ra, đi đến đại sảnh của lâu sách.
Hai người chủ tớ Phương gia nghe thấy tiếng và nhìn lên.
Đó là một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, cũng không quen mắt, chẳng biết tại sao từ bên trong lâu sách mà đi ra.
Thằng nhóc sai vặt là người bồi tiểu thiếu gia chơi đùa, lớn nhỏ trong phủ đều đã gặp qua.
Nhìn thấy Tần Cô Đồng sắc mặt không vui mà đi tới, đang định quát lớn thì chợt nhớ tới, lão gia và thiếu gia nghiêm cấm người trong phủ tới gần nơi trọng địa của lâu sách.
Hắn cũng nghe những người khác nói rằng có rất nhiều người bảo vệ lâu sách.
Tiểu thiếu gia Phương gia nhìn Tần Cô Đồng từ trên xuống, chắp tay ngửa đầu và nói: "Ngươi là ai? Tại sao gặp ta mà không hành lễ?"
Nhìn thấy tiểu đồng sáu bảy tuổi kiêu ngạo trước mặt mình, Tần Cô Đồng thấy buồn cười.
Nàng hơi cúi đầu, ôm quyền rồi nói: "Gặp qua tiểu thiếu gia."
Ngay khi tiểu thiếu gia Phương gia định nói, bên ngoài đã có tiếng hô hoán, là nương của hắn mang theo nha hoàn đến tìm.
Tiểu thiếu gia mếu máo, lên tiếng đáp lại rồi chạy ra ngoài.
Tần Cô Đồng cũng đi theo.
Dù sao lâu sách cũng là cấm địa trong phủ, nếu sau này tiểu thiếu gia không có việc gì mà chạy lại đây chơi đùa, nàng không quản được nhưng cũng không thể mặc kệ.
Ngày sau khi Phương lão gia trở về, cũng không thể trách tội nàng.
"Quản sự của lâu sách Tần Cô Đồng, gặp qua Thiếu phu nhân."
"Miễn lễ." Thiếu phu nhân cúi người lau mồ hôi cho tiểu thiếu gia rồi ngẩng đầu nhìn Tần Cô Đồng, dò xét từ trên xuống và nói: "Đã nghe lão gia nhắc qua, Tần cô nương là nữ nhi của Tần đại hiệp.
Lớn lên ở trong phủ, tính tình ổn trọng và kiên định nên được lão gia tin tưởng, giao trọng trách trông coi lâu sách.
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là người có trách nhiệm."
Phương thiếu phu nhân cười nói nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói đều có ẩn ý.
Tần Cô Đồng càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, không nghĩ ra được lý do, ôm quyền rồi nói: "Không dám, Tần gia chịu đại ân của lão gia, Cô Đồng chỉ có thể lấy tài hèn sức mọn của mình mà báo đáp."
"Tần cô nương thật khiêm tốn.
Khi ta nghe nói Tần đại hiệp rời đi, ngươi mới mười hai hay mười ba tuổi, nhưng đã có rất nhiều bản lĩnh." Phương thiếu phu nhân đột nhiên bước tới và nắm tay Tần Cô Đồng, sau đó quay lại nói với nha hoàn: "Đưa tiểu thiếu gia trở về rồi thay y phục cho nó."
Tần Cô Đồng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phương thiếu phu nhân, trong lòng có chút bối rối, chỉ có thể để nàng ta tuỳ ý nắm tay nàng.
"Khi nhìn thấy Tần cô nương, ta cảm thấy rất thân thiết.
Các cô nương luyện võ đều có khí thế hiên ngang và khí phách." Phương thiếu phu nhân thở dài, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tần Cô Đồng rồi kéo nàng về phía trước.
Tần Cô Đồng bị nắm tay, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Đi theo nàng ta vài bước, nàng cúi đầu và trả lời: "Thiếu phu nhân quá khen.
Cô Đồng chỉ là một thô nhân có luyện qua võ công mà thôi."
Phương thiếu phu nhân quay đầu lại và cười với nàng: "Lời này của ngươi, làm ta cũng phải nói."
Phương thiếu phu nhân bước chân phù phiếm, cổ tay và khuỷu tay yếu ớt.
Đầu ngón tay và gan bàn tay mềm mại, uyển chuyển không giống người luyện võ.
"Lúc đó ta và Phương Hưng ở trên giang hồ, cũng được mọi người khen là hiệp lữ.
Chỉ tiếc là khi sinh hài tử, thân thể bị thương, đến cả vượt nóc băng tường còn không thể làm được." Phương thiếu phu nhân thở dài một hơi và ngẩng đầu trông thấy con chim mệt mỏi trở về tổ của nó.
Con chim vô danh kia bay vòng trong không trung, phát ra một tiếng kêu rồi tung cánh bay vào rừng.
Phương thiếu phu nhân nói ra kinh người, và Tần Cô Đồng khi nghe thấy cũng vô cùng ngạc nhiên.
Nàng nhìn theo ánh mắt của Phương thiếu phu nhân và nhìn vào con sơn tước kia, nhưng trong lòng nghĩ đến một nơi khác.
Tần Cô Đồng đã nghe câu chuyện về Hạc Minh Nhạn Đãng từ người kể chuyện dưới chân núi.
Giang hồ bát quái còn liên quan đến chủ nhân núi Hạc Minh, ai mà không thích nghe, người kể chuyện này làm ăn đặc biệt tốt.
Hôm qua Tần Cô Đồng xuống núi và muốn nghe thử, nhưng tiếc là người kể chuyện đã không còn ở đó nữa.
Chuyện cũ theo lời của người kể chuyện: Hạc Minh là ngọn núi ngay trước mặt này, và ai ai cũng đều biết.
Còn núi Nhạn Đãng cách đây hàng nghìn dặm.
Hạc Minh Nhạn Đãng, tên của hai ngọn núi này, nhưng ý nghĩa thì không phải.
Nghe nói năm đó giang hồ có rất nhiều nhân tài trẻ tuổi, đều là khí phách hiên ngang, kinh tài tuyệt diễm.
Một trong số đó, ai cũng biết, Phương gia của núi Hạc Minh chúng ta, Phương đại thiếu gia.
Năm đó, Phương đại thiếu gia mười tám tuổi, mày kiếm mắt sao, bước đi như long hành hổ bộ, khiến cho nhiều nữ hiệp giang hồ ái mộ.
Phương thiếu hiệp là người như thế nào, làm sao có thể dễ dàng nhìn ra được.
Bây giờ, tán gẫu chuyện giang hồ luôn không thể tách rời Quần Phương Phổ và mỹ nhân bảng.
Nhưng một số người không có tên trong bảng cũng không thể che giấu danh tiếng của họ.
Ngươi nói Côn Lôn Ngọc, Quản Lăng Nguyệt, những vị nữ hiệp nổi danh này sẽ quan tâm ư? Dĩ nhiên là không.
Thậm chí vị vô địch